Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 52 : Cư tâm phả trắc [7]
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
Đào Mặc líu ríu tự nhủ: “Không hề nghe nói gần đây có án mạng.”
Cố Xạ nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.”
Đào Mặc toát mồ hôi nói: “Thật ra về luật pháp triều ta, vẫn là Kim sư gia tinh thông. Ta chỉ thuận miệng nói liều mà thôi.”
Cố Xạ nói: “Phán Tang Tiểu Thổ vào phủ ta làm đầy tớ cũng là chủ trương của Kim sư gia?”
“Cái này lại không phải.” Đào Mặc đem những lời Kim sư gia nói với mình lúc đó thuật lại một lần, sau đó mới thở dài nói, “Sư gia nói mặc dù câu nào cũng có lý, nhưng lại không nói tới một chữ nào liên quan tới việc phán án thế nào, ta chỉ đành tự mình suy nghĩ mà thôi.” Hắn thấy Cố Xạ từ lúc bắt đầu nghe đến giờ khóe miệng cứ giương lên, trong lòng buồn bực, “Cố công tử thấy phương pháp của ta quá trẻ con buồn cười lắm sao?”
Cố Xạ nói: “Ngươi có từng nghe qua “tiểu đồng chơi đùa với đất bùn”* chưa?”
Đào Mặc cho là y chú ý đến thể diện của mình, không muốn ở trước mặt thừa nhận mới chuyển trọng tâm câu chuyện, cũng ngoan ngoãn đáp lời: “Nghe qua rồi.”
“Ngươi có thấy trẻ con buồn cười không?”
Đào Mặc nói: “Tuy có trẻ con, nhưng không buồn cười.”
“Có thể thấy chuyện trong thiên hạ không phải ấu trĩ thì sẽ buồn cười. Có đôi khi ấu trĩ cũng rất đáng kính trọng.” Cố Xạ chậm rãi nói.
Lúc này Đào Mặc lại chuyển sang vui vẻ.
Cố Xạ xem sắc trời, “Không còn sớm. Hay là đi dùng bữa tối trước đi.”
“Được.” Đào Mặc ngơ ngác gật đầu, theo y quay bước ra ngoài, một đường đến sảnh.
Cho đến khi hai người ngồi xuống, Tang Tiểu Thổ trên đầu dán cao dược theo sau Cố Tiểu Giáp giúp bọn hắn mang thức ăn lên, hắn mới đột nhiên ý thức phải chăng vừa rồi Cố Xạ ngụ ý tán thưởng mình đáng kính trọng? Hắn nhìn một bên gương mặt trầm tĩnh của Cố Xạ, không biết là mình tự mình đa tình mà hiểu sai ý, hay là Cố Xạ thật sự có ý này.
Cố Xạ đột nhiên vươn đũa, gắp một khối thịt cho vào trong bát hắn.
Đào Mặc thụ sủng nhược kinh.
Cố Xạ thản nhiên nói: “Ăn.”
“Vâng.” Đào Mặc cúi đầu, gắp miếng thịt lên cũng không phải ăn hết cả khối, mà là cắn một miệng nhỏ, ăn với một miếng cơm, lại cắn một miếng nhỏ rồi ăn với cơm. Bữa cơm cứ như vậy, cuối cùng với một khối thịt hắn ăn xong cả một bát cơm.
Cố Tiểu Giáp thấy vậy thì bật cười.
Hách Quả Tử nhịn không được trừng hắn.
Cố Xạ đặt đũa xuống, “Chơi cờ?”
Đào Mặc cuống cả lên đặt bát xuống, liên tục gật đầu.
Lại nói từ sau ngày đi Lung sơn đạp thanh, cũng chưa hề chơi cờ. Ngẫm lại ván cờ đánh bằng miệng hôm đó, Đào Mặc lần đầu vì ván cờ của chính mình mà nổi lên hứng thú chơi cờ, chứ không phải chỉ vì đối thủ là Cố Xạ.
Cố Tiểu Giáp bày xong bàn cờ, gọi Tang Tiểu Thổ ra ngoài.
Đào Mặc đột nhiên xoay đầu lại, “Phụ thân ngươi an táng sao rồi?”
Tang Tiểu Thổ bỗng nhiên dừng bước, gập người, quỳ xuống lại muốn dập đầu.
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử vội vàng kéo lấy hắn.
Tang Tiểu Thổ nói: “Đại ân đại đức của đại nhân và Cố công tử, Tiểu Thổ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Đào Mặc lúng túng nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút phụ thân ngươi an táng chưa, có cần ta giúp đỡ hay không thôi.”
Bồng Hương nói: “Đào đại nhân hà tất tổn thương nhân tâm như thế. Dù rằng công tử chưa bao giờ nói, nhưng ta biết lần này công tử đến Đàm Dương huyện kỳ thực là muốn tìm Đào đại nhân.”
“Ha! Nói thật hả?” Hách Quả Tử cười lạnh nói, “Quả nhiên là chê ngày trước hại thiếu gia nhà ta chưa đủ, cho nên bây giờ chạy tới bổ thêm một đao.”
Bồng Hương cả giận nói: “Ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
“Quân tử? Đâu ra?” Hách Quả Tử nói, “Ngày trước nếu không phải ngươi thông đồng với Hoàng Quảng Đức, thiếu gia nhà ta sao lại trầm luân đến nông nỗi này?”
Bồng Hương nói: “Công tử nhà ta cũng là thân bất do kỷ. Hắn thân ở Quần Hương lâu, nhận là sinh ý, là khách nhân! Chẳng lẽ Hoàng Quảng Đức mang tiền đến cửa, công tử có thể cự tuyệt hay sao?”
Hách Quả Tử nghẹn họng.
Đào Mặc nói: “Lúc trước ta cũng đã đề cập sẽ chuộc thân cho hắn.” Năm đó hắn đã từng vì Y Vũ mà thương tâm, mà động tình, nhưng hôm nay nói đến chuyện này lại không có nửa điểm tình tự ba động, chỉ có cảm thán luận sự.
Thanh âm Bồng Hương bỗng yếu đi, “Công tử cũng không có biện pháp. Dù cho Đào đại nhân ngày trước nguyện ý bỏ tiền chuộc thân cho công tử, nhưng khế ước bán thân lại cầm trong tay họ Chương, hắn thấy Hoàng Quảng Đức như chuột thấy mèo, nào dám để công tử nhà ta ly khai.”
Hách Quả Tử đang cảm thấy có lý, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, “Đã như vậy, sao lúc trước công tử nhà ngươi không nói rõ ràng minh bạch cho thiếu gia? Còn muốn lúc gần lúc xa trêu chọc người?”
Bồng Hương nói: “Công tử cũng là người, là người thì luôn luôn có tư tâm. Người không muốn với người trong lòng phân ly có gì không phải?”
“Người trong lòng?” Hách Quả Tử cười nhạo. Nếu thật là người trong lòng, sao lại trơ mắt nhìn thiếu gia hắn bước vào hiểm cảnh không nghe không hỏi, coi như không thấy?
Đắc đắc đắc.
Trong sương mù sáng sớm, tiếng vó ngựa và bánh xe từ xa lại gần.
Tiếng tranh luận kịch liệt vì vậy mà dừng lại.
Xe ngựa ra khỏi sương mù, Cố Tiểu Giáp ngồi ở càng xe, hai tay giữ dây cương, thần tình biếng nhác.
Hách Quả Tử chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt hắn khả ái như bây giờ vậy.
Cố Tiểu Giáp dừng xe ngựa ở bên cạnh Đào Mặc.
Vải mành xe ngựa bị Tang Tiểu Thổ ở bên trong vén lên, lộ ra Cố Xạ đang dựa vào tấm thảm lông cáo.
Cố Xạ nói: “Lên xe.”
Thế là, Bồng Hương liền thấy Đào Mặc vội vàng đem bao y phục dúi vào tay hắn, đầu cũng không quay lại mà lên xe.
Hách Quả Tử nhảy lên càng xe, ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp coi như không thấy ai đánh xe ngựa đi.
Để lại Bồng Hương người vương sương mù đờ đẫn ra.
======================================
*Chú thích: Nguyên văn: Tiểu đồng ngoạn nê
Mình vất vả lắm mới tìm được một sự tích thế này, người ta gọi là “Tiểu đồng ngoạn nê sa” nghĩa là tiểu hài tử chơi với bùn cát:
“Lúc Phật còn tại thế, gặp được một tiểu đồng đang chơi đùa với bùn cát, tiểu hài tử với tấm lòng đơn thuần của nó, lấy một đống cát đến cung dưỡng Phật Đà, đương nhiên cát thì có giá trị gì, nhưng vì xuất phát từ chân tâm, trồng thiện căn, sau này thành Phật, nhân tâm thanh tịnh, công đức to lớn.”
Trẻ con nhưng không nực cười mà còn đáng kính trọng là thế đấy.