Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 53 : Cư tâm phả trắc [8]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Đào Mặc ngồi trong xe có chút chật hẹp. Vị trí vốn là của mình bị Tang Tiểu Thổ chiếm lấy, hắn chỉ có ngồi sát bên Cố Xạ.



Cố Xạ nhắm hai mắt, tựa hồ có chút buồn ngủ.



Đào Mặc ngơ ngác nhìn một bên khuôn mặt y, tim đập như sấm.



Cho đến khi Tang Tiểu Thổ nhẹ giọng nói: “Đại nhân, đến rồi.” Hắn mới chợt nhớ ra trong xe còn có người thứ ba, tức khắc mặt đỏ tới mang tai, không biết dáng vẻ si ngốc mới rồi của mình đã bị hắn nhìn bao nhiêu. Hắn lúng ta lúng túng lên tiếng trả lời, đứng dậy xuống xe, quay đầu thì thấy Cố Xạ đã tỉnh rồi, ánh mắt sáng rực đang nhìn hắn.



“Cố công tử có muốn vào huyện nha ngồi một chút không?” Hắn đưa ra lời mời.



Cố Xạ nói: “Ngày khác đi.”



Tang Tiểu Thổ buông vải mành xuống, đem ánh mắt thất vọng của Đào Mặc ngăn cách bên ngoài vải mành.



Nhìn xe ngựa trong sương sớm lạnh lẽo chậm rãi biến mất ở cuối con đường, Đào Mặc xoay người vào huyện nha.



Hách Quả Tử theo sau hắn nói: “Hôm nay Cố công tử xuất hiện thật là đúng lúc.” Nhớ tới dáng vẻ Bồng Hương tận lực dây dưa, hắn lại cảm thấy một trận chán ghét.



Đào Mặc bỗng nhiên dừng bước, ảo não nói: “Ta quên nói lời cảm tạ rồi.”



Hách Quả Tử nói: “Chờ trở về hẵng nói cũng không muộn. Dù sao chúng ta bây giờ cũng ở cùng dưới một mái hiên.”



“Ai với ai ở cùng dưới một mái hiên?” Thanh âm thâm trầm tang thương từ phía trước truyền đến.



Hách Quả Tử kinh ngạc ngẩng đầu, kêu lên: “Lão Đào!”



Lão Đào chậm rãi đi tới trước mặt Đào Mặc, khom người hành lễ: “Thiếu gia.”



Vành mắt Đào Mặc nóng lên, hai tay bắt lấy cánh tay lão, “Lão bình an trở về rồi, thật là tốt quá rồi!”



Lão Đào nói: “Trên đường ta rất nhớ thiếu gia, không dám dừng lại, ngày đêm thần tốc chạy về.”



Hách Quả Tử nói: “Lão Đào, tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, thân thể xương cốt có thể chịu nổi sao?”



“Đi đường cũng không việc gì. Nhưng mà nóc nhà lọt gió thế này thiếu chút nữa lại đông chết ta.” Kỳ thực Lão Đào nhìn ra mái ngói trên nóc nhà là bị người dùng nội lực chấn vỡ, mà người gạt hắn làm ra loại chuyện vô vị dường này nghĩ tới nghĩ lui, trừ Đoan Mộc Hồi Xuân thì không thể tìm ra người thứ hai.



Đào Mặc nào nghĩ đến thế này, cho là thực sự đông lạnh lão, trong lòng khẩn trương, “Ta lập tức đi mời đại phu đến xem xem!”



Lão Đào xua tay nói: “Cái này không cần. Thân thể xương cốt ta còn chịu được.”
Thôi Quýnh lúc này mới biết nguyên lai người chết là tiểu quan, nhất thời mất vài phần hứng thú tra án.



Đào Mặc hỏi: “Phát hiện thi thể ở đâu?”



Thôi Quýnh nói: “Phát hiện ở trên sông. Lúc tìm thấy trong tay hắn còn ôm một cây gỗ để nổi, nhưng người thì đã khí tuyệt thân vong từ lâu. Vết thương trí mệnh có thể là bị trúng tên sau lưng.”



Đào Mặc cau mày nói: “Đang yên lành, ai muốn giết hắn?”



Hách Quả Tử nhẹ giọng nói: “Có phải Hoàng Quảng Đức không?”



Đào Mặc nói: “Vì sao?”



Hách Quả Tử nói: “Kẻ ác ta biết không nhiều lắm, mà ác đến mạng người cũng muốn đoạt sợ là chỉ có hắn. Nói không chừng hắn coi trọng Vãn Phong, nhưng Vãn Phong không theo…” Hắn không nói tiếp nữa. Vãn Phong là tiểu quan của Quần Hương lâu, ân khách nhiều vô kể, sao có thể bỗng dưng không theo?



“A, có thể liên quan tới Y Vũ hay không?” Nghĩ như vậy, hắn cảm giác mình hình như đã kéo được đầu sợi dây ra rồi, “Ta đã cảm thấy việc Y Vũ xuất hiện thật kỳ quặc. Nói không chừng là rước lấy phiền phức to lớn gì đó, không thể không trốn tới nơi này.”



Đào Mặc nói: “Không bằng không cớ, chớ có đoán bừa.”



Thôi Quýnh đang nghe say sưa, chỉ mong bọn họ kéo ra thêm mấy nghi phạm nữa, vội hỏi: “Bàn luận về tình tiết vụ án này chính là cần tới nhiều giả thiết. Chúng ta đều là người trong nha môn, cũng không cần như bách tính kiêng kị làm gì.”



Đào Mặc hỏi: “Không biết nơi xảy ra án mạng ở đâu?”



Thôi Quýnh nói: “Ta đã phái người dọc theo bờ sông đến thượng du tìm lùng kiếm, chắc hẳn không lâu sau sẽ có tin tức.”



Khóe mắt Đào Mặc liếc thấy Kim sư gia đang vội vã đi tới, vội chạy ra đón, “Sư gia, ngươi sao lại tới đây?”



Kim sư gia nhìn thi thể, thấp giọng nói: “Thi thể này thật sự vớt lên từ trên sông?”



Đào Mặc gật đầu.



Kim sư gia nói: “Ở hướng bắc mười mấy trượng là Lân huyện, e là án mạng này không nằm trong thụ lý của huyện chúng ta.”



Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Vậy thì làm thế nào?”



Kim sư gia nói: “Án mạng này căn cứ vào nơi xảy ra án mạng mà phân ra nơi nào sẽ thụ lý. Nếu án mạng này không thuộc phạm vi Đàm Dương huyện, thì không do chúng ta đảm nhận.”



Lão vừa nói xong, bên kia đã có nha dịch vội vàng hồi báo: “Thôi đại nhân, vụ án này là từ Lân huyện.”