Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 65 : Tân cừu cựu hận [2]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Trên đường xóc nảy, Đào Mặc lại ngủ được cực kỳ yên ổn. Lúc xe ngựa dừng lại, Cố Xạ thậm chí còn nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ.



“Thiếu gia.” Cửa bị nặng nề đẩy ra.



Cố Xạ nhíu mày, Đào Mặc đã giật mình ngồi dậy, trong mắt mê man, thật lâu mới hồi phục tinh thần, “A, tới rồi?”



Hách Quả Tử nói: “Có người nói chính là chỗ này.”



Đào Mặc co người chui ra ngoài, một chân chìa ra khỏi thùng xe, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Xạ nói: “Vừa rồi ta là nằm mộng hay là…”



Cố Xạ nhìn lại hắn, mắt không gợn sóng.



Đào Mặc thất vọng cười khan mấy tiếng, nói: “Quả nhiên là ngủ mơ.” Hắn vươn chân ra, đang muốn nhảy xuống, chợt nghe phía sau có tiếng nói khoan thai, “Ta giúp ngươi.”



Một chân đã hạ xuống, nhưng chân kia vì câu nói này mà còn lưu luyến ở bên trong thùng xe, hai chân hai nơi khiến cho Đào Mặc mất thăng bằng ngã xuống. May là Hách Quả Tử đứng bên cạnh hắn, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, hắn mới tránh khỏi một trận té sấp xuống đất. Dù là vậy, cũng có chút chật vật.



Đào Mặc hạ chân kia xuống, hai chân mới đứng vững trên mặt đất, ngước mắt đã thấy Cố Xạ xuống xe, tư thế ưu nhã thoải mái, cùng với tư thế chật vật của mình thật là khác nhau một trời một vực. Vừa mới toát lên vui sướng còn chưa kịp che đậy đã bị sự chênh lệch một trời một vực này làm cho đông lạnh một lần nữa, hồi lâu mới trở lại bình thường.



Cũng may Cố Tiểu Giáp không ở đây, không ai chế nhạo hắn, cuối cùng gió êm sóng lặng cho qua.



Ba người dọc theo con sông đi xuống hạ du.



Tang Tiểu Thổ đánh xe ngựa, theo sau lưng bọn họ.



Hách Quả Tử nói: “Ở đây hoang vu, ngay cả muỗi cũng không có, lấy đâu ra người qua đường đây? Lại càng không nói đến nhân chứng.”



Đào Mặc nói: “Nói không chừng có người gấp rút đi ngang qua, hoặc là…”



Cố Xạ nói: “Án xảy ra vào giờ nào?”



Trí nhớ Đào Mặc vô cùng tốt, lập tức nhớ lại: “Lúc Huyện lão gia thẩm án có đề cập qua, là giờ tý.”



Hách Quả Tử nói: “Ha. Nửa đêm canh ba, càng không có người!”



Cố Xạ nói: “Nếu là nửa đêm canh ba không người, thì tiều phu kia sao lại phục kích ở trên đường?”



Hách Quả Tử giật mình, tùy tiện nói: “Bởi vì ông ta không phải hung thủ thực sự, chỉ là con cừu thế tội thay mà thôi.”



Cố Xạ nhàn nhạt liếc hắn.



Đào Mặc chợt nói: “Đây là điểm đáng ngờ của vụ án.”




Đại phu theo ánh mắt hắn nhìn sang, thấy Cố Xạ đang thản nhiên ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, không sao.”



“Nhưng y chảy rất nhiều máu.” Đào Mặc vẫn không yên tâm.



Đại phu thản nhiên nói: “Đây mà coi là rất nhiều máu cái gì? Không chết được người.”



Đào Mặc thấy thần tình lão nhàn nhã không giống giả bộ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Chờ đại phu bốc xong dược, trả tiền, mới đi đến bên Cố Xạ, thấp giọng nói: “Ngươi có đau lắm không? Nghỉ ngơi một lát, hay là trở về trước?”



Cố Xạ từ từ mở mắt, chống tay ghế đứng lên nói: “Đi thôi.”



Đào Mặc thấy thân hình y lung lay, vội đỡ lấy y.



Cố Xạ hơi rút cánh tay lại, nhưng vẫn không đẩy hắn ra.



Đào Mặc đưa hắn lên xe ngựa, cẩn thận đánh xe ngựa quay về khách điếm.



Kim sư gia, Lão Đào đều đã trở về rồi, thấy Cố Xạ băng bó tay đi tới, đều giật mình.



Kim sư gia hỏi: “Sao lại như vậy?”



Cố Xạ nói: “Bị tập kích.”



Kim sư gia và Lão Đào nhìn nhau, đều thấy lo lắng trong mắt đối phương.



Lão Đào sốt ruột hỏi: “Thiếu gia và Hách Quả Tử bọn họ đâu?” Vạn nhất Đào Mặc xảy ra chuyện không may, ngày sau dưới cửu tuyền làm sao ăn nói với Đào lão gia? Nghĩ đến đây, lão lại cảm thấy trong ngực khí huyết dâng trào, áp lực từ lâu lại lần nữa như kinh đào hải lãng nổi dậy không ngừng.



Lão đang dằn lòng, liền thấy Đào Mặc vẻ mệt mỏi từ bên ngoài bước vào.



“Thiếu gia.” Lão Đào tiến lên vài bước, sau khi xác nhận hắn từ trên xuống dưới đều không bị thương chút nào, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới còn một người nữa.”Hách Quả Tử đâu?”



Đào Mặc ngẩn người, mới nhớ lại Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ còn đang ở trên núi, kêu một tiếng không xong lại chạy ra ngoài.



Lão Đào lập tức đuổi theo.



Kim sư gia nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Xạ, thấp giọng nói: “Cố công tử hay là trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”



Cố Xạ gật gật đầu. Lúc này dù Kim sư gia muốn hỏi cái gì, y cũng chẳng muốn trả lời.