Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 66 : Tân cừu cựu hận [3]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Lão Đào và Đào Mặc đánh xe tới bờ sông.



Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đang dọc theo sông ủ rũ cúi đầu đi tới, thấy xe ngựa, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng nhào tới.



Lão Đào dừng xe ngựa.



Đào Mặc chờ bọn họ đến gần, đầy áy náy nói: “Các ngươi đợi lâu rồi.”



Hách Quả Tử cuống lên nói: “Thiếu gia! Người và Cố Xạ đã đi đâu? Để chúng ta cứ tìm mãi, còn tưởng các người đã xảy ra chuyện gì!”



Tang Tiểu Thổ đi theo sau lưng hắn, tuy không nói gì, nhưng mặt thì rầu rĩ.



Lão Đào khoát tay nói: “Quả thực xảy ra chút chuyện, quay về rồi nói.”



Hách Quả Tử nhìn Đào Mặc và Lão Đào không có vẻ lừa gạt, không dám hỏi nữa, kéo Tang Tiểu Thổ lên xe ngựa.



Có Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đánh xe, Đào Mặc và Lão Đào tự nhiên trở lại bên trong xe.



Trên đường về, Đào Mặc đã đem chuyện bị tập kích từ đầu tới cuối nói cho Lão Đào, chẳng qua là lúc đó phải đuổi theo gấp, không kịp suy nghĩ, bây giờ lão Đào mới có thời gian hồi tưởng việc này.”Thích khách kia phục trang thế nào?”



Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút nói: “Ăn mặc y phục bình thường, trên mặt che khăn.”



Lão Đào nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, có lẽ cũng sẽ không mặc y phục dạ hành.”



Đào Mặc nói: “A, còn không biết hiệp khách xuất hiện giữa chừng là ai, bây giờ thế nào?”



Ánh mắt Lão Đào chợt lóe, một lát mới nói: “Người kia, có lẽ là thủ hạ của ta.”



Đào Mặc giật mình nhìn lão. Lão Đào dáng vẻ không đổi, thế nhưng từ lúc tới Lân huyện, hắn cảm thấy lão càng ngày càng xa lạ. Vô luận là võ công đánh vỡ cái bát kia, hay là thủ hạ trong miệng lão.



Lão Đào thấy thần tình hắn như vậy, khẽ thở dài nói: “Không gạt ngươi, kỳ thực, đông gia lúc trước ta nói, chính là Ma giáo Minh tôn.”



“Ma giáo?” Đào Mặc cả kinh. Mặc dù hắn biết rất ít chuyện giang hồ, nhưng hai chữ Ma giáo cũng không xa lạ gì. Hiện nay Ma giáo như là mặt trời ban trưa, trà quán tửu lâu chỗ nào thuyết thư không đề cập tới? Hoặc tán dương hoặc châm biếm, hoặc là thật hoặc là giả, giữa những việc này, hắn chưa bao giờ để ở trong lòng, không ngờ Lão Đào chung sống hai năm lại là người trong Ma giáo.”Vậy, Mộc Xuân thì sao?”



Lão Đào nói: “Hắn vốn họ Đoan Mộc, tên Hồi Xuân, là Ma giáo tân đại trưởng lão.”



Hơi thở Đào Mặc hơi gấp, lộ vẻ chưa thể tiếp thu.”Vậy lão…”



Lão Đào nói: “Ta nguyên danh là Lô Kỳ Viên, là Ma giáo trưởng lão. Nếu không phải sau đó ta…” Lão dừng lại. Một đoạn này với lão mà nói, là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Dù cho Minh tôn rộng lượng, không hề tính toán, nhưng lão sở tác sở vi rốt cuộc khiến Ma giáo nguyên khí đại thương, đệ tử tổn thương vô số. Đáng tiếc, lão có hối hận cũng không ăn thua gì, chỉ có thể đem hết khả năng dốc sức vì Ma giáo. Chỉ là bây giờ tinh tế ngẫm lại, lúc lão quay về Ma giáo, còn chưa làm được gì cho Ma giáo, lại sử dụng Ma giáo đệ tử làm việc cho lão.



Đào Mặc thấy Lão Đào thần tình mệt mỏi, mặt có vẻ buồn rầu, biết lão không muốn nhớ lại chuyện cũ, vội ngắt lời: “Không biết thủ hạ của lão có bắt được thích khách hay không?”



Lão Đào hoàn hồn, lắc đầu nói: “Còn chưa liên lạc. Đợi về khách điếm rồi hãy nói.”



Đào Mặc nghe lão nhắc tới khách điếm, không khỏi nhớ tới Cố Xạ, trong lòng nhất thời giống như treo mười lăm người thất thượng bát hạ, hận không thể mọc cánh bay trở về.



Lão Đào nói: “Được rồi. Về việc ta xuất thân từ Ma giáo, người chớ nói với người thứ hai.”



“Bất luận người nào?” Đào Mặc chần chừ. Cố Xạ nói không chừng sẽ hỏi đến hiệp khách kia, nếu không thể nói rõ, chỉ sợ y sẽ suy đoán lung tung, đi rất nhiều đường sai.
Lão Đào nói: “Ngươi nói, người kia nhất định là nhắm vào ngươi và thiếu gia?”



Cố Xạ nói đầy thâm ý: “So với thích khách, ta càng tò mò người đã xuất hiện ngăn cản người kia là ai.”



Vẻ mặt Lão Đào không được tự nhiên.



Cố Xạ khẽ động khóe miệng, tự tiếu phi tiếu.



Hách Quả Tử bật thốt lên: “Người nào lại muốn giết thiếu gia? Chẳng lẽ là Hoàng Quảng Đức?”



Lão Đào cau mày.



Hách Quả Tử tự biết mình nói lỡ, lập tức cúi đầu sám hối.



Kim sư gia nói: “Hoàng Quảng Đức các ngươi nói chính là Lạc thành Tri phủ?”



Từ lúc cái tên Hoàng Quảng Đức xuất hiện, sắc mặt Đào Mặc vô cùng khó coi, nghe được bốn chữ Lạc thành Tri phủ, lại càng khó coi đến cực hạn.



Kim sư gia xem sắc mặt hắn, biết trong đó có ẩn tình, lại thức thời không truy vấn.



Cố Xạ đột nhiên nói: “Cũng có khả năng là hung thủ giết Vãn Phong.”



Kim sư gia nói: “Có khả năng này. Người nọ có thể mua chuộc Huyện lệnh, thông hiểu trên dưới, chứng tỏ bản lĩnh cao cường! Bốn phía chắc chắn có bố trí tai mắt của hắn. Nói không chừng, chúng ta đã bị người theo dõi.”



Giữa ban ngày, bởi vì lời lão nói mà lại trở nên âm u.



Thấy Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ không ngừng nhìn xung quanh, Lão Đào thở dài nói: “Không bằng chúng ta quay về Đàm Dương huyện rồi tính tiếp.”



Lời này lập tức được Kim sư gia và mọi người nhất trí tán đồng. Đàm Dương huyện dù sao cũng là địa bàn của mình.



Mọi người lập tức trở về thu thập hành lý.



Cố Xạ nhớ tới Cố Tiểu Giáp một mình quay về Đàm Dương mời tụng sư, không khỏi khẽ nhíu mày.



“Ngươi đang lo lắng gì sao?” Đào Mặc luôn chú ý tới y lên tiếng hỏi.



Cố Xạ nói: “Vết thương đau.”



Đào Mặc vô cùng khẩn trương nói: “Có cần ta đưa ngươi đi xem đại phu?”



Cố Xạ lắc đầu nói: “Nghỉ ngơi một chút là được.”



Đào Mặc vốn muốn tự mình đưa Cố Xạ trở về phòng, nhưng ánh mắt quét đến Tang Tiểu Thổ và Lão Đào ở bên cạnh, bước chân nguyên bản đã bước ra vài bước cứ như vậy thu hồi lại.



“Ngươi đi theo ta.” Không để cho hắn bất kỳ cơ hội nào để cự tuyệt, họ Cố bỏ lại cho Đào Mặc một câu, liền đi lên lầu.



Đào Mặc không dám nhìn sắc mặt Lão Đào, cất bước đi lên theo.