Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 14 : Đêm khuya không khỏi buồn phiền

Ngày đăng: 20:24 19/04/20


Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.



***



Biên soạn: Ốc Tiêu.



***



Đối diện công ty Cố Hải có một quán trà, Diêm Nhã Tịnh đang ngồi ở chỗ kia chờ Cố Hải.



"Tình hình mẹ cô sao rồi?"



Diêm Nhã Tịnh gầy đi rất nhiều, mắt cũng không còn thần thái thường ngày.



"Không tốt, đã di căn toàn bộ ổ bụng rồi, bác sĩ nói không thể cứu chữa, chỉ có thể cố gắng giảm đau cho người bệnh, chú trọng chất lượng cuộc sống của người bệnh. Trong khoảng thời gian này người nhà đều ở bên cạnh bà, mỗi ngày chúng tôi đều rất vui vẻ, rất sợ bà nhận ra cái gì đó. Có điều tôi nghĩ bà đã biết được bệnh tình của mình rồi, chỉ là quá mạnh mẽ, cho dù đã biết cũng sẽ không biểu lộ ra bất cứ tâm tình khổ sở gì để chúng tôi thấy."



Cố Hải trầm giọng nói, "Đã như vậy cũng không cần phải khó chịu, ở bên cạnh bà ấy nhiều một chút, đừng để lại phải tiếc nuối điều gì."



Diêm Nhã Tịnh cố nặn ra một dáng vẻ tươi cười, "Hôm qua mẹ tôi vẫn nhắc với tôi, không biết lúc còn sống có thể thấy mặt con rể hay không."



"Vậy cô phải tranh thủ thời gian đi." Cố Hải lơ đãng đáp lại một câu.



Diêm Nhã Tịnh yên lặng nhìn Cố Hải, nhìn gò má thành thục tuấn lãng của cậu, nghĩ tới những ngày hai người cùng trải qua mấy năm nay. Nhìn công ty từ một xí nghiệp nhỏ biến thành quy mô như bây giờ, mà cô cũng từ một cô gái được người người theo đuổi biến thành gái ế trong miệng người khác. Ba bốn năm nháy mắt liền đi qua, cô đã từ niềm kiêu hãnh trong mắt cha mẹ biến thành mối bận tâm trước khi chết.



Mà người kia, vẫn không hiểu được tất cả những thứ này đến cuối cùng thì đại diện cho cái gì.



Thỉnh thoảng thốt ra hai câu nói mập mờ, tất cả đều là những lời trêu chọc.



"Tôi nghe nói anh thăng chức cho Địch Song lên làm Phó tổng giám đốc rồi? Còn để cô ta dọn vào phòng làm việc của anh?" Diêm Nhã Tịnh mở miệng hỏi.



Cố Hải đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay trở về, thản nhiên trả lời: "Đúng vậy."



"Anh. . ." Diêm Nhã Tịnh muốn nói lại thôi.



Mắt Cố Hải lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Hai cậu trốn ở đây hút thuốc đúng không ?" Bạch Lạc Nhân lại hỏi.



Một tên nhóc lại bắt đầu nói dối ,"Không ạ, thuốc lá này là người khác cho tôi, tôi chưa hề hút, vẫn luôn để ở trong túi."



Bạch Lạc Nhân ung dung thản nhiên đứng lên, dưới ánh mắt thấp thỏm của hai tên nhóc kia, đem tàn thuốc lá trong cái gạt tàn và đầu lọc của điếu thuốc bỏ vào một cái ly, rót nước vào sau đó đưa cho hai vị tiên sinh kia.



"Uống hết."



Một người lính trong đó hoảng sợ trợn to hai mắt,"Cái này ngài đang dùng cách xử phạt về thể xác."



"Cậu có thể đi tố cáo tôi." Giọng nói của Bạch Lạc Nhân âm u lạnh lẽo.



Binh sĩ vừa nói dối bắt đầu đau khổ cầu xin,"Thủ trưởng, chúng tôi thực sự chưa hút thuốc, chúng tôi cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, mới ra đây hít thở không khí rồi trò chuyện một chút. Ngài đừng bắt tôi uống cái này được không? Tôi vừa nhìn nó đã thấy buồn nôn."



"Hoặc là uống, hoặc là bị trục xuất, tự mình suy nghĩ một chút đi."



Sau khi bị phạt như vậy, hai người này triệt để cai thuốc.



Bạch Lạc Nhân lại bận bịu đến hai giờ sáng, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, hôm nay lại là tết ông Công ông Táo. Thật lâu rồi không bị mất ngủ, không biết có phải là đã qua thời điểm tốt để ngủ hay không, Bạch Lạc Nhân lật qua lật lại ở trong chăn, thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần lại kề cà không chịu buông lỏng xuống.



Điện thoại đột nhiên vang lên, theo thói quen Bạch Lạc Nhân xoay người xuống giường, tưởng có nhiệm vụ khẩn cấp, kết quả phát hiện điện thoại tới lại là Cố Hải.



Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhưng vẫn nhận.



"Bạch Lạc Nhân, tám năm qua cậu chưa từng nhớ tới tôi hả?"



Bạch Lạc Nhân đưa ngón tay nhéo góc chăn, trong lòng chua sót, có lẽ là ban đêm quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho Bạch Lạc Nhân không dám nói dối.



"Đã từng nhớ."



Bên kia trầm mặc thật lâu, đột nhiên lại nói,"Tôi rất hối hận ngày hôm đó tám năm trước vì ăn kẹo hồ lô mà cãi nhau với cậu, nếu như tôi biết đó là lần cuối cùng cậu ăn kẹo hồ lô, nhất định tôi sẽ không mắng chửi cậu."



...........