Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 15 : Thật là một ngày tốt lành!
Ngày đăng: 20:24 19/04/20
Ngày 25 tháng chạp, văn phòng Cố Hải chính thức nghỉ lễ, đám chị già bị nhốt trong lồng bấy lâu đều giống như từng con từng con chim nhỏ xinh đẹp bay về phía sào huyệt nơi khu dân cư đông đúc, đi hưởng thụ quãng thời gian được làm trăng sáng giữa trời sao ngắn ngủi. Địch Song cuối cùng cũng được nghỉ, chỉ đáng tiếc Bạch Lạc Nhân vẫn bận như vậy.
Cố Hải bay đến Thanh Đảo, thăm mẹ Nhã Tĩnh.
Nhã Tĩnh thấy Cố Hải đi ra từ phòng bệnh mẹ mình, sắc mặt như ngưng trệ nhìn cậu.
"Cố Hải, có thể giúp tôi một việc không ?"
Cố Hải trầm giọng nói: "Cô quên rồi sao? Tôi trước đây đã từng nói, cô đã từng cứu tôi 1 lần, ân tình tôi nợ cô nhất định sẽ trả. Cô nói đi, chỉ cần có thể làm được, nhất định không từ chối."
Nhã Tĩnh cười nhạt, "Làm chắc chắn là làm được, nhưng có nguyện ý hay không mới là vấn đề."
Cố Hải ngữ khí rất quả quyết nói với Nhã Tĩnh: "Nếu có thể làm, tôi chắc chắn sẵn lòng."
Nhã Tĩnh hít một hơi sâu, yên lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cố Hải.
"Đính hôn với tôi"
Sắc mặt Cố Hải vì câu nói này mà nhanh chóng thay đổi.
"Bây giờ hối hận vẫn kịp."
Cố Hải thu lại ánh mắt kinh ngạc, nghiêm mặt hỏi: "Trước tiên nói xem, sao bỗng nhiên lại muốn đính hôn với tôi?"
Nhã Tĩnh quay người lại, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi muốn mẹ tôi đi được an lòng, anh cứ yên tâm, chỉ là đính hôn. Đợi mẹ tôi qua đời rồi, chúng ta hủy bỏ hôn ước, tiếp tục làm bạn bè."
Lần nói chuyện này khiến lòng Nhã Tĩnh như nghẹn lại, thực ra khi cô nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Cố Hải, liền hiểu ra tấm lòng cậu ấy đối với mình. Chỉ có điều vẫn ôm một chút ảo tưởng, ảo tưởng Cố Hải có thể nhân thời cơ này nói với cô một câu, hay là chúng ta cứ ở cùng với nhau đi.
..........
Cố Hải trầm mặc châm một điếu thuốc.
Rất lâu không nhận được hồi âm, Nhã Tĩnh đột nhiên ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhẹ.
"Không đồng ý thì cho qua đi, tôi tìm người khác cũng thế. chỉ có điều mẹ tôi bao nhiêu năm nay vẫn cho rằng tôi và anh ở bên nhau, nếu như là anh đến diễn vai này, có thể trong lòng bà ấy sẽ càng kiên định."
Hai ngươi mắt Cố Hải âm u, "Cô để tôi suy nghĩ thêm."
Điếu thuốc trong tay càng ngày càng ngắn, trái tim Cố Hải vẫn đang lẩn quẩn ở một góc nào đó,
"Cố Hải, tôi có thể hỏi anh một câu không?" Nhã Tĩnh đột nhiên mở miệng.
Cố Hải hướng ánh mắt về phía cô.
Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Xung ngồi trên giường rất khó chịu, thắt lưng không thẳng được lên, liền nói với cậu ta: "Cậu cứ nằm ở giường tôi một chút, đợi kí túc bên kia dọn xong sẽ đưa cậu qua."
Lưu Xung rất khách khí: "Thế thật không tốt !"
Bạch Lạc Nhân nghiêm túc nhìn Lưu Xung, Lưu Xung lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, Bạch Lạc Nhân đi đến đắp chăn lên người cậu.
Công trình cuối cùng cũng có tiến triển, có thể yên tâm về nhà ăn tết, tên tiểu tử Lưu Xung cũng đã xuất viện.........sương mù bao phủ trong lòng bao ngày cuối cùng đến hôm nay đã sáng trở lại, Bạch Lạc Nhân đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe, ngó ra xem, ánh mắt sâu thẳm ngoài kia lại khiến mạch nước ngầm trong lòng bắt đầu tuôn trào.
Cố Hải mở cửa xe đi ra, vừa tới cổng đã gặp Bạch Lạc Nhân.
"Để thủ trưởng đích thân ra cổng đón, thật có chút đảm đương không nổi!" tâm trạng Cố Hải có vẻ không tồi.
"Tôi không phải ra đón cậu, tôi là ra ngăn cậu."
"Ngăn tôi?" Ánh mắt Cố Hải lấp lánh, "Sao thế, vẫn nạp thêm thiếp sao?"
Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi, "Đừng nói, thực sự là có dấu một người."
Sắc mặt Cố Hải liền thay đổi, cùng Bạch Lạc Nhân vào phòng, Lưu Xung đang nằm rất nghiêm túc, vừa nhìn có khách đến, vừa định ngồi dậy, kết quả bị Bạch Lạc Nhân ấn xuống.
"Yên ở đấy, không phải việc của cậu."
Nhìn một hồi, tâm tình Cố Hải không tự nhiên, nhưng cũng không nghĩ lệch đi hướng khác, dù sao Bạch Lạc Nhân đã có bạn gái, chỉ là cảm thấy trong lòng không vui, đặc biệt không vui! Dựa vào cái gì mà một tên lính quèn cũng có thể nằm trên giường Bạch Lạc Nhân mà cậu đến muốn vào cửa cũng phải nhìn sắc mặt?! "
Bạch Lạc Nhân rót một cốc nước nóng đặt bên tay Cố Hải, "Tìm tôi có việc gì?"
Cậu tưởng rằng Cố Hải sẽ kiếm ra N cái cớ để làm mục đích cho hành động này, nhưng lần này Cố Hải không thế, cậu rất sảng khoái rút trong túi ra một tấm thiệp mời. Khoảnh khắc chạm vào tấm thiệp đỏ ấy, cơ mặt Bạch Lạc Nhân đều cứng lại.
Cố Hải dùng ngữ khí không nặng không nhẹ thông báo, "Em trai cậu ngày kia sẽ đính hôn, người làm anh như cậu cũng nên đến phụ một tay chứ?"
Đây là đòn hạ thủ cuối cùng của Cố Hải, khóe miệng Bạch Lạc Nhân gượng ép nhếch lên, lần này là lần cậu giả bộ không giống nhất.
"Chúc mừng cậu."
Sau khi Cố Hải cuối cùng cũng thu hoạch được phản ứng mà cậu một mực khát vọng trên gương mặt Bạch Lạc Nhân, đột nhiên trong lòng cảm thấy một chút thành tựu cũng không có. Vào khoảnh khắc mà Bạch Lạc Nhân đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp mời ấy, trong lòng cậu vô cùng khó chịu. Cậu vốn còn chuẩn bị một đống lời kích bác, đến bây giờ một câu cũng không thốt ra được.
Cố Hải quay người ra khỏi cửa.
Lưu Xung hưng phấn hỏi Bạch Lạc Nhân một câu, "Thủ trưởng, Cố tổng sắp kết hôn phải không?"
Bạch Lạc Nhân quay lưng về phía cậu ta, gật gật đầu.
"Đối với cậu mà nói, hôm nay quả là một ngày tốt lành!!"