Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 8 : Thăm quan kí túc xá của ai đó
Ngày đăng: 20:24 19/04/20
***
Cặp mắt đen của Bạch Lạc Nhân tựa hai lưỡi đao lạnh như băng cứa vào tim Cố Hải.
"Cậu gọi tôi tới đây, nói nhảm nhiều như vậy, thật ra chỉ vì để nói câu cuối cùng cho tôi nghe đúng không?"
Cố Hải ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu vẫn hiểu rõ tôi như vậy."
"Bởi vì cậu là một củ hành."
Cố Hải híp hai mắt lại, "Nói vậy nghĩa là sao?"
"Cậu bao bọc bản thân đến trọn vẹn, đầy ắp, khiến cho người khác không nhịn được muốn tìm tòi bí mật sâu trong nội tâm của cậu, nhưng khi người đó chảy cả nước mắt, gỡ ra từng lớp từng lớp mới phát hiện củ hành cơ bản là không có tim."
Cố Hải không giận còn cười, "Không có tim dù sao vẫn hơn một trái tim hư thối."
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, "Tổng giám đốc Cố, tôi mời cậu ăn một bữa nhé!"
"Thủ trưởng Bạch, thật ngại quá."
Bạch Lạc Nhân vô cùng khách sáo, "Người ngại phải là tôi chứ, các người bỏ ra thành ý lớn như vậy muốn hợp tác với chúng tôi, tôi lại không nể mặt mũi cậu. Bữa cơm này coi như bồi thường cho cậu, hy vọng tổng giám đốc Cố đừng để trong lòng."
Được rồi! Những lời này rốt cuộc một gậy đập chết mong muốn hợp tác của Cố Hải!
Cố Hải không chỉ mặt không thay đổi, còn rộng rãi tươi cười, đưa tay tự nhiên đặt lên vai Bạch Lạc Nhân.
"Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, chút chuyện nhỏ này tôi sẽ không để ở trong lòng ."
Bạch Lạc Nhân cảm giác tay Cố Hải đặt trên vai mình nặng như chì, ép tới mức cậu tìm không được một chút điểm tựa.
Đến nhà hàng, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đưa tới trước mặt Cố Hải.
"Không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ kêu."
Cố Hải giả vờ giả vịt nói, "Chúng ta cứ gọi vài món ăn gia đình đi!"
Lưu Xung thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự, lúc này mới thả lỏng mà đi tới, trong tay xách theo một túi đồ, đặt lên bàn, hơi cẩn thận nói: "Thủ trưởng, em thấy anh mấy ngày nay không ăn cơm như vậy, cho nên mua một ít sủi cảo về cho anh. Còn nóng hổi đây, anh ăn mấy cái đi."
"Hôm nay cậu không phải có nhiệm vụ phải làm sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung mất tự nhiên giải thích, "Đúng vậy, vừa quay lại, sợ anh vẫn chưa ăn gì, nên..."
"Cậu ta ăn rồi." Cố Hải đột nhiên ngắt lời nói, "Cậu đưa cho tôi đi!"
Lưu Xung tự nhiên sẽ không đưa thành ý của mình vào tay kẻ thù, vì vậy nắm càng chặt hơn, hoàn toàn không để ý Cố Hải, tiếp tục quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Thủ trưởng, anh cởi giày ra trước đi, em chà giúp anh, anh tới ăn sủi cảo trước, để nguội thì ăn không ngon. Mau ăn đi, sủi cảo vị rau thì là đó*."
"Thủ trưởng các cậu không thích ăn sủi cảo vị thì là, cậu ta thích ăn nhân trứng gà với bầu hồ lô." trong giọng nói của Cố Hải đầy ý nhấn mạnh.
"Ai nói tôi không thích ăn?" Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay đi tới, "Khẩu vị của tôi đã sớm thay đổi rồi."
Dứt lời lấy túi trong tay Lưu Xung qua, mở cà mên, dùng đũa gắp lên một cái sủi cảo bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cười quay qua Lưu Xung nói: "Thật là thơm."
Cố Hải không ngờ, qua tám năm, cậu lại thấy một màn như vậy, vẫn có ý muốn đem cặp lồng ném xuống đất.
Thật ra nhiều năm như vậy, cái gì cũng chưa từng thay đổi, chỉ là càng biết giả bộ hơn mà thôi.
"Vậy cậu từ từ ăn, tôi đi trước."
Trước khi ra cửa còn đầy thâm ý liếc nhìn Lưu Xung.
Cố Hải đi một lúc, Lưu Xung liền rời khỏi.
Sủi cảo trong miệng Bạch Lạc Nhân tự nhiên ăn không vô nữa, thật ra khẩu vị của cậu cơ bản không thay đổi, cậu không thích ăn sủi cảo nhân thì là, cậu vẫn thích ăn nhân trứng gà với bầu hồ lô, chỉ là không ai làm cho cậu mà thôi.
Bao gối vô tình bị Cố Hải chạm qua kia, bên trong nằm im cái áo đồng phục học sinh của Cố Hải. Tám năm trước khi Bạch Lạc Nhân bỏ đi, cái gì cũng không mang đi, chỉ mang đi một cái áo đồng phục đã bạc màu. Mỗi ngày gối dưới đầu, giống như gối lên ngực Cố Hải, như có như không nghe thấy tiếng tim đập sẽ làm cậu ngủ rất ngon.
............
-------------xASAx--------------