Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 84 : Âm thanh không hài hòa
Ngày đăng: 20:25 19/04/20
Editor: hoaxuongrong
Buổi chiều hôm đó, Bạch Lạc Nhân lại nhận được điện thoại của Vưu Kỳ.
"Nhân tử, hôm nay phim của tôi lần đầu ra mắt, đừng quên tới cổ vũ nha, tôi còn chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho cậu đấy."
Ngắt điện thoại, Bạch Lạc Nhân vội vàng nhìn Cố Hải hỏi: "Hai vé mời lần trước Vưu Kì đưa cho chúng ta đâu rồi?"
Cố Hải không cần suy nghĩ liền trả lời, “Ném đi rồi."
Bạch Lạc Nhân nhíu mày, "Đưa đây mau lên, một lát tôi còn dùng đó!"
Cố Hải mặt nhăn nhó đi vào phòng, rút ra hai tờ giấy nhiều lần đã muốn ném đi, đưa tới trước mặt Bạch Lạc Nhân.
"《 Bức thư tình muộn màng 》. . . . . ." Bạch Lạc Nhân nhép môi, "Tựa đề thật đậm chất văn học."
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Vừa nghe đã biết sẽ không bán được vé."
"Sao cậu lại nói vậy?" Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, "Có muốn đi xem một chút không? Phim của bạn học cũ, như thế nào cũng phải đi ủng hộ chứ? !"
"Tôi không rảnh." Cố Hải khẩu khí rất cứng rắn, "Công ty tôi còn nhiều việc lắm."
"Vậy cậu về công ty làm việc đi, tôi tự đi." Làm bộ muốn bước ra cửa.
Cố Hải kéo cậu ta lại, bất đắc dĩ nói, "Tôi đi với cậu không được sao?"
"Thôi đừng, không nên làm trể nãi công việc của cậu, cứ để tôi tự đi đi. Nhiều người lại thêm nhiều miệng nói, người ta là diễn viên nổi tiếng có rất ít thời gian, tôi cũng muốn trò truyện với cậu ta nhiều một chút!" Đẩy tay Cố Hải ra.
Cố Hải dang tay ra, ôm chặt Bạch Lạc Nhân vào lòng, "Vậy tôi nhất định phải cùng đi với cậu."
Hai người thay quần áo, hai mươi phút sau đến rạp phim.
Rất nhanh sau đó, đạo diễn, biên kịch, diễn viên cùng một loạt nhân viên rối rít xuất hiện, thời gian phỏng vấn dành cho phóng viên và fan hâm mộ bắt đầu, các diễn viên lần lượt trả lời phỏng vấn.
Lúc những người khác trả lời, Bạch Lạc Nhân ngáp liên tục, chờ đến khi Vưu Kì lên tiếng, cậu ta lập tức liền tỉnh dậy.
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, đột nhiên đặt tay vào giữa hai chân của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân căng đùi, quay đầu đưa cho Cố Hải một ánh mắt cảnh cáo.
“Cậu làm gì đó?"
Bộ phim tiến vào cảnh cao trào, Vưu Kì bị nữ chính cự tuyệt, không nhịn được thảm thiết khóc thành tiếng.
Rất nhiều fan hâm mộ cũng rơi nước mắt, không khí nhất thời ngưng động, Bạch Lạc Nhân lúc này lại nghe thấy giọng cười, so với không khí hiện tại thật không hợp lý. Mới đầu cậu cứ nghỉ là nghe lầm, kết quả tiếng khóc của Vưu Kì càng lớn, tiếng cười kia lại càng quanh quẩn bên tai, không phải là giọng cười sảng khoái, mà là loại cố nén cười, kiểu kiềm chế không được mà bật cười thành tiếng .
Dương Mãnh dùng sức che miệng lại, nhưng tiếng cười bỉ ổi vẫn cứ theo khe hở vang lên.
Một fan hâm mộ nữ cầm nước mắt nhìn về phía Dương Mãnh, không ngăn nổi vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu cười cái gì?"
Dương Mãnh chỉ vào màn ảnh, "Cô nhìn điệu bộ ủ rũ của cậu ta, khóc đến mức nước mũi đều chảy xuống, ha ha ha. . . . . ."
Fan hâm mộ nữ đen mặt.
Bạch Lạc Nhân tìm nửa ngày cũng không tìm được giọng cười từ đâu mà ra, vì vậy quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Bô phim dần dần đến hồi cuối, lá thư muộn màng kia được mang đến phòng của nữ chính, nữ chính cầm lấy lá thư viết tay, giọng của Vưu Kì lại vang lên trên phim, cậu ta bắt đầu chậm rãi đọc từng chữ.
Rất nhiều người đều lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên xuất hiện một tiếng "Ọa", người này giống như muốn nôn mửa.
Sau đó, Dương Mãnh bị vô số nói ánh mắt bao vây.
"Không sao, không sao, mấy người cứ xem phim đi, không cần để ý tôi. . . . . ." Dương Mãnh lúng túng nhìn mọi người phất tay.
Bạch Lạc Nhân rốt cục cũng tìm được kẻ phá hoại kia, định thần nhìn lại lại là Dương Mãnh, cậu ta đang ngồi vị trí bên cạnh, chỉ cách ghế của Cố Hải một lối đi nhỏ.
Bạch Lạc Nhân vội vàng quay đầu lại, cậu ta cũng không muốn người kia biết chuyện của hai người bọn họ.
Kết quả, Dương Mãnh cũng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân.
"Ôi, Nhân tử, cậu cũng ở đây sao?" Giọng nói thật lớn vang lên, hai hàng ghế khán giả trước sau đều có thể nghe.
Bạch Lạc Nhân lúng túng nhìn Dương Mãnh giơ giơ lên tay.
Dương Mãnh hớn hở nói, "Lúc nảy cậu có nghe Vưu Kì đọc thư tình không? Chính là dành cho cậu đó! !"
Những lời này vừa nói ra, cả rạp phim gần như im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều từ màn ảnh chuyển dời đến mặt Bạch Lạc Nhân.