Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 85 : Xây dựng tinh thần văn minh
Ngày đăng: 20:25 19/04/20
Editor: Thỏ
Vào tháng bảy, nghi lễ thăng quân hàm ở quân khu Bắc Kinh được cử hành tại lễ đường, Tư lệnh quân khu tuyên đọc danh sách thăng cấp trung tướng cho các thiếu tướng, được ký bởi chủ tịch quân ủy, nghi thức được quân khu chính ủy chủ trì, công bố 7 chức danh quân hàm. Trong đó, Cố Uy Đình từ Thiếu tướng thăng cấp lên Trung tướng, Chu Lăng Vân từ Đại tá thăng cấp lên Thiếu tướng.
Hai ngày sau khi nghi thức thăng cấp quân hàm quan Tướng kết thúc, quân khu nội bộ lại cử hành nghi thức thăng cấp Tá cho các sĩ quan.
“Đồng chí Bạch Lạc Nhân, từ lúc nhập ngũ tới nay biểu hiện xuất sắc, trong tháng hai, đã bắn rơi một máy bay địch xâm phạm vào không phận nước ta, lập thành tích thi đua hạng nhất; tháng ba, khi đang diễn tập phi hành, đã cứu được một máy bay tiêm kích, lập thành tích thi đua hạng nhì; biểu diễn bay xuất sắc nhất, lập thành tích thi đua tập thể hạng ba. Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ nghiên cứu viên, tập trung hoàn thành nhiệm vụ, chăm chỉ cần cù nghiên cứu kiến thức khoa học kỹ thuật hàng không và kỹ thuật bay… Hiện đã được Quốc vụ viện thông qua, phê chuẩn đặc cách tấn thăng lên quân hàm Đại tá*, đồng thời đặc cách thăng chức từ trại phó lên đoàn trưởng.”
*Nhân Tử nhà chúng ta đang là Thiếu tá, được lên thẳng Đại tá, bỏ cách hàm Trung tá nhé cả nhà. Mát lòng mát ruột quá!
Lưu Xung cũng nhờ có biểu hiện xuất sắc nên được thăng cấp lên hàm Thượng úy.
Chu Lăng Vân đọc xong chỉ thị thăng cấp quân hàm, được ban hành bởi Tổng tư lệnh không quân Bắc Kinh.
Bạch Lạc Nhân cùng các sĩ quan được thăng cấp khác đứng xếp hàng trước đài chủ tịch, trong lòng phấn chấn sôi nổi, hướng về phía thủ trưởng thực hiện nghi lễ chào tập thể, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bạch Lạc Nhân rút khỏi lễ đài, vừa lúc đi qua chỗ Chu Lăng Vân đang đứng.
Chu Lăng Vân được thăng cấp, đồng nghĩa với việc cơ hội đưa quân lính đi huấn luyện cũng ít đi, nhiệm vụ chủ yếu sẽ là quản lý quân sự. Bạch Lạc Nhân được thăng chức cũng sẽ ít được tham gia huấn luyện hơn.
Thời kỳ Chu Lăng Vân nửa đêm báo động, Bạch Lạc Nhân đêm hôm ra trận đã một đi không trở lại.
Cho nên, khi Bạch Lạc Nhân đi qua Chu Lăng Vân, cảm giác chung quanh trở nên khoan khoái dễ chịu lạ thường.
Bạch Lạc Nhân còn đang đắc ý, Chu Lăng Vân thanh âm u ám ghé vào lỗ tai cậu nói mấy tiếng.
“Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên tới tìm cậu.”
Bạch Lạc Nhân đáp lại bằng một nụ cười đẹp tới mê hồn, cứ việc đến đi! Tôi giờ không sợ ông nữa rồi!
Ẩn sau bộ mặt âm trầm, Chu Lăng Vân lén nở một nụ cười, Bạch Lạc Nhân là người đầu tiên trải qua tôi luyện, chẳng những không bị mai một mà còn ngày càng thể hiện hình ảnh một người lính xuất sắc, có thể nói đây là điều đáng mừng nhất đối với Chu Lăng Vân.
Bạch Lạc Nhân dọc đường đi, thỉnh thoảng lại nhận được những lời chúc mừng và ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tác phong khiêm tốn. Đối với tất cả những lời khen ngợi, đều cười một tiếng cho qua, đối với những người bám đuổi, đều là một bộ dửng dưng lãnh đạm.
Lưu Xung đứng cách đó không xa, đang cùng một sĩ quan khác trò chuyện sôi nổi, trông thấy Bạch Lạc Nhân, lập tức thu lại nụ cười, đứng thẳng, chào theo nghi thức.
“Ding doong” tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Hải hướng ra ngoài nói lớn, “Ai đó?”
Tiếng Đông Triệt, “Cần phải ký trước, bên kia đang chờ!”
Cố Hải không thể làm gì khác là buộc lòng phải ngồi dậy, Bạch Lạc Nhân chỉnh trang lại quần áo, lại quang minh chính đại, nghiêm nghị ngồi trên ghế salon, cậu vẫn tưởng Đông Triệt không biết về mối quan hệ giữa cậu và Cố Hải, thực ra người ta đã đứng ở cửa nghe nửa ngày rồi.
“Tôi đi vệ sinh.” Bạch Lạc Nhân đứng lên.
Đi qua người Đông Triệt, hai người cùng mỉm cười, dáng vẻ tươi cười, khí chất hào hùng giống nhau như soi gương.
“Trong phòng làm việc của tôi có nhà vệ sinh.” Cố Hải hướng về Bạch Lạc Nhân nói.
Bạch Lạc Nhân chẳng thèm dùng chung, vẫn đi ra ngoài.
Kỳ thực, cậu sợ nếu cậu ở đó, Cố Hải sẽ không tập trung làm việc được.
Kết quả, từ phòng vệ sinh trở về, Bạch Lạc Nhân vô tình nghe được cuộc nói chuyện.
“Thấy không? Phó tổng đến thật, anh ta vào thật đấy, nhất định là ghen.”
“Đúng vậy, vừa rồi ở cổng công ty, Cố tổng nắm tay vị quân nhân đẹp trai kia, tôi thấy Phó tổng liền khó chịu!”
“Hahaha… Phó tổng của chúng ta cảm giác được nguy cơ rồi.”
Bước chân Bạch Lạc Nhân ngưng lại trong giây lát, sau đó lại đi về phía phòng làm việc của Cố Hải.
Tới nơi, hai người vẫn đầu kề bên đầu, bàn bạc trao đổi công việc.
Bạch Lạc Nhân khẽ gõ cửa, “Làm phiền rồi.”
Liền đổi sang giọng điệu thủ trưởng, “Tôi thấy, công ty của các cậu cần phải đồng loạt xây dựng tinh thần văn minh.”