Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 87 : Tôi vốn là kẻ bán bánh

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


Editor: hoaxuongrong



Mang dầu oliu tới, đều đặn bôi lên người Cố Hải, một thân cơ bắp lập tức trở bóng loáng lấp lánh, quyến rũ mê người.



Bạch Lạc Nhân miệng thèm nhỏ dãi.



Cố Hải bị âm thanh kích thích này làm cho sửng sốt, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn mặt Bạch Lạc Nhân, mở miệng hỏi: "Không lẽ cậu còn muốn thoa muối tiêu lên người tôi?"



Bạch Lạc Nhân nhếch miệng cười, "Ngược lại không cần, ăn sống như vầy cũng rất ngon."



Cố Hải lui một bước dài.



Bạch Lạc Nhân đập tay xuống nền cười to, "Chọc cậu chút thôi, xem cậu sợ kìa!"



"Tôi mới là đang chọc cậu!" Cố Hải hừ cười một tiếng, "Nhìn cậu thật đẹp!"



"Không đùa, không đùa nữa, bây giờ bắt đầu đi." Bạch Lạc Nhân đứng lên, lảo đảo đi tới chỗ Cố Hải.



Cố Hải đưa ánh mắt dâm tà nhìn Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ không quen biết. Cố Hải nhảy đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cố ý khoe khoang cơ bụng tám múi, sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ chết người.



"Tiểu ca, tới đây vui đùa với chúng tôi một chút đi, muốn loại dịch vụ nào cũng có."



Bạch Lạc Nhân quan sát Cố Hải một lúc, "Bao nhiêu tiền một lần?"



"50."



Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Mới vừa rồi có người ra giá 30 đồng, người ta so với ngươi còn đẹp trai hơn."



Cố Hải, ". . . . . ."



Bạch Lạc Nhân nhấc chân bước đi.



Cố Hải lại đi lên phía trước ngăn Bạch Lạc Nhân lại, "Đẹp trai hơn chưa chắc có kỹ thuật tốt." Vừa nói đem tay Bạch Lạc Nhân đặt lên Tiểu Hải Tử, nhíu mày, "Sao nè? Cái đầu như này còn chưa thỏa mãn?"



Bạch Lạc Nhân ra vẻ trầm tư, "Cái đầu không nhỏ. . . . . . Nhưng lớn hơn nữa cũng không dùng được, ta chính là muốn cái phía sau của ngươi kia."



"Phía sau cũng rất tốt á!" Cố Hải đặt tay Bạch Lạc Nhân lên mông mình, "Sờ đi, có phải rất rắn chắc?"




"A"



Bạch Lạc Nhân gần như không tự chủ gầm rú, hai hàng lông mày nhíu chặt như hai lưỡi câu gắn vào tim Cố Hải, Cố Hải quả quyết tăng lực, rốt cục, một vẻ mặt sung sướng đến khốn khổ đều bị thu vào trong đáy mắt của cậu ta.



Sau một trận thở hổn hển, Bạch Lạc Nhân áp lên trên người Cố Hải, mồ hôi trên ngực không ngừng nhỏ giọt lên trên lưng cậu ta.



"Được rồi, vừa rồi chỉ mới thoải mái một chút, bây giờ bắt đầu làm chính sự đi!"



"Tiền của ngươi dùng hết rồi." Cố Hải ăn vạ.



"Làm sao có thể dùng hết? Mới có một lát, ta đưa cho ngươi gần hai ngàn đồng đó!" Bạch Lạc Nhân vẻ mặt nghiêm túc.



Cố Hải chỉ chỉ đến màn hình điện tử, "Tự xem đi."



Bạch Lạc Nhân vừa nhìn thời gian, ngốc nghếch sửng sốt, không hề hay biết một giờ đã trôi qua, qua loa tính toán, ba mươi bảy đồng rưỡi một phút, nhân với sáu mươi, hơn hai ngàn. Lấy lại sấp tiền đếm đếm, mới một ngàn tám. Tính như vậy, nếu muốn làm thêm ở dưới phải tốn ít nhất năm ngàn à!



Cố Hải đang trộm cười, đột nhiên thấy Bạch Lạc Nhân đem thẻ ngân hàng ra.



"Ặc, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, không cà thẻ."



Bạch Lạc Nhân không nói lời gì kẹp chặc cánh tay Cố Hải, sau đó đem thẻ theo kẽ hở quẹt một cái.



Cố Hải ngạc nhiên nhìn ngón tay Bạch Lạc Nhân bấm bấm trên tám múi cơ bụng của mình, trong miệng lải nhải, "382504. . . . . ."



Sau đó, chờ "máy móc" đáp lại.



Cố Hải phản ứng cực kỳ nhanh, dùng giọng bụng trả lời một câu, "Quý khách đã nhập sai mật khẩu, xin vui lòng nhập lại lần nữa."



Bạch Lạc Nhân lại bấm một lần, "382504"



"Quý khách đã nhập sai mật khẩu, xin vui lòng nhập lại lần nữa, quý khách chỉ còn có một lần cơ hội."



Lần này, Bạch Lạc Nhân rất cẩn thận nhập lại, "382504"



"Quý khách đã nhập sai mật khẩu, cơ hội hôm nay của quý khách đã hết, xin thử lại vào ngày mai hoặc đến gặp nhân viên phòng kinh doanh đổi lại mật khẩu."