Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 88 : Mộng đẹp biết bao

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


Editor: Thỏ



“Không có tiền…” Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ bĩu môi một cái.



Cố Hải bắt tréo hai chân, vẻ mặt tự phụ, “Đúng vậy, không có tiền, còn làm gì được nữa, cậu nói có phải không?”



“Không làm gì được? Thế không làm nữa.”



Bạch Lạc Nhân từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm lên cái mông bóng nhoáng đang bày ra trước mắt, nuốt nước bọt, biết khó mà lui được.



Cố Hải nhếch mép cười xấu xa, lật người lại muốn đem Bạch Lạc Nhân đè xuống thân dưới, kết quả Bạch Lạc Nhân lại nhẹ nhàng tránh ra.



Bạch Lạc Nhân định bụng xuống giường đi giày.



Cố Hải ngây ngẩn cả người, “Ngài làm gì vậy?”



“Không làm nữa!” Bạch Lạc Nhân xòe tay, “Tôi không có tiền, không đi thì còn chờ gì nữa?”



Phủi mông một cái liền rời đi, dù gì cũng chẳng phải chịu thua thiệt, ít nhất lúc đầu cũng được một trận thoải mái.



Cố Hải nóng nảy, “Ngài đứng lại cho tôi, ai cho phép ngài đi?”



“Không có tiền tôi còn ở đây làm gì?” Bạch Lạc Nhân phản công.



Cố Hải nhíu mày, “Ngài thì thoải mái rồi, còn tôi thì sao?”



“Hắc!” Bạch Lạc Nhân nhe răng cười, “Ta cầm tiền tới đây tìm vui thú, quan tâm gì ngươi thoải mái hay không thoải mái? Ta là khách hàng, có hiểu không hả? Ta đưa ngươi tiền, người phải làm cho ta thoải mái mới phải. Ta cho ngươi tiền, ta còn phải phục vụ ngươi sao?”



Cố Hải suy tính, cái này không ổn lắm a! Ta cũng cầm tiền của hắn rồi, nhất định không để cho hắn đè ta, hắn không có tiền không được phép đè ta, làm sao để khiến hắn chịu cho ta đè đây? … Rối loạn rối loạn, càng lúc càng hồ đồ.



Bạch Lạc Nhân quay đầu liếc nhìn Cố Hải, vẻ mặt tươi cười hả hê.



“Thật ra khi nãy, ngươi vốn có thể thoải mái một chút, ngươi không nên ngăn ta, không cho ta chạm vào của ngươi.”



Cố Hải hai mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Lạc Nhân cười cười đi ra tới cửa.



“Quay lại!” Cố Hải nổi giận gầm lên một tiếng.



Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, “Để làm gì?”



“Tiền chưa đưa đủ đã muốn đi?” Cố Hải lại vừa nghĩ ra một chiêu,



“Ngài nãy đưa là chi phí một giờ đầu, chắc là 2250, ngài mới đưa 1800, còn thiếu tôi 450, trả tôi thêm 450 nữa!”



“Ta không về nhà làm sao lấy tiền cho ngươi được? Ta không có tiền làm sao trả nốt?” Bạch Lạc Nhân hỏi vặn lại.



Cố Hải vẫn cương quyết, “Tôi muốn ngài trả ngay bây giờ!”



“Không có tiền!”



“Không có tiền ngài phải để tôi thượng!”



Bạch Lạc Nhân nóng nảy, “Bằng gì?”




“Không có, tôi nào dám chê gì cậu! Tôi thích còn chưa hết nữa là!”



“Vậy sao cậu không đồng ý?”



Cố Hải không nỡ nhìn Bạch Lạc Nhân dáng vẻ thương tâm, lập tức gật đầu, “Tôi đồng ý.”



Bạch Lạc Nhân đấm lên ngực Cố Hải, cười đến chân thật.



Nửa đêm, Bạch Lạc Nhân mơ thấy cậu và Cố Hải đã kết hôn rồi, Cố Hải đứng trước mặt cậu, lần đầu tiên nở nụ cười ngượng ngùng xấu hổ. Bạch Lạc Nhân không ngừng trêu chọc, “Mau gọi chồng, gọi chồng đi…”



(đúng là nằm mơ =))))



Kết quả, Bạch Lạc Nhân xúc động quá, liền đem những lời này nói ra.



Cố Hải đang ngủ, chợt nghe thấy hai chữ “lang quân” (chồng), trong nháy mắt liền tỉnh, trong ngực như quay cuồng hơi nóng, toàn thân mọi tế bào đều sục sôi, từ trong ra ngoài đều nóng.



“Cậu tên gì?”



“Gọi chồng đi…”



Thật là một sự nhầm lẫn đáng yêu biết bao, Cố Hải nhào mạnh tới người Bạch Lạc Nhân, không chút do dự ôm chặt lấy cậu.



Bạch Lạc Nhân cảm giác được sự đau đớn, liền mở mắt, lim dim nhìn Cố Hải.



Cố Hải đang hung hăng hôn lên mặt Bạch Lạc Nhân, vừa hôn vừa rù rì nói: “Chồng đây, chồng ở đây…”



Bạch Lạc Nhân nửa tỉnh nửa say, không hiểu Cố Hải nửa đêm còn động tình cái quái gì không biết.



Cố hải vẫn còn đắm chìm trong lời nói kia không tự thoát ra được, hung hăng chiếm giữ lấy thân dưới, miệng vẫn cứ mãnh liệt hôn Bạch Lạc Nhân không dứt, mãi đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn bối rối.



“Bảo bối, chồng sẽ yêu cậu thật nhiều.”



Bạch Lạc Nhân áp lên khuôn mặt dịu dàng của Cố Hải ngủ thật say.



Sáng sớm hôm sau, Cố Hải không có dấu hiệu mỏi mệt nào.



Vừa tỉnh lại liền nhéo má Bạch Lạc Nhân.



Sao đó cầm một xấp tiền đập lên mặt cậu.



“Muốn gây sự à?” Bạch Lạc Nhân rít lên.



Cố Hải vẫn cầm xấp tiền, giả ngu, “Cậu cho tôi tiền?”



“Tiền trong ví tôi sao lại nhiều hơn 2000?” Bạch Lạc Nhân túm lấy tay Cố Hải, “Cậu biết tôi lại uống say , liền nhân cơ hội chơi tôi!”



“Tôi không có…” Cố Hải một mực chối bỏ.



Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời thét lớn, “Con mẹ nó tôi phải thao chết cậu!!!”



Hôm nay, Cố Hải lại khom lưng làm điểm tâm…