Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 94 : Lái trực thăng chăn dê
Ngày đăng: 20:26 19/04/20
Editor-Beta: Chris Nguyen, Baotri1998
Lại một đêm không ngủ, sáng sớm Cố Uy Đình vừa muốn rửa mặt, chợt một tiếng bước chân uy mãnh truyền tới.
Không cần quay đầu, cũng biết người tới là ai.
Chẳng qua không ngờ Cố Hải có thể kiềm nén, bình tĩnh như vậy, mà mãi tới bây giờ mới đến.
"Ông…rốt cuộc đã nói gì với Nhân tử?"
Cố Uy Đình ghét nhất chính là thái độ phách lối của Cố Hải cùng giọng điệu chất vấn của cậu, cho dù ta có già đến nằm liệt trên giường, con trai ông không nên dùng cái giọng này nói chuyện với ông.
"Tao chính là nói cho nó biết, tao không đồng ý cho hai đứa chúng bây sống cùng nhau." Cố Uy Đình giọng nói lạnh cứng.
Trong mắt Cố Hải hàm chứa hơi lạnh thấu xương, "Lý do gì?"
"Lý do?" Cố Uy Đình gương mặt hạ thấp, giọng điệu khinh rẻ: "Mày có thể khiến nó sinh cho tao một đứa cháu nội, tao ngay lập tức tiếp nhận nó."
Cố Hải nắm chặc quả đấm không thể khống chế mà run bần bật, nắm chặc một hồi lâu, rốt cục cũng bộc phát.
"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tìm một người mang thai hộ, tranh thủ trong vòng một năm sinh cho ngài* 180 đứa! Sau đó tôi có thể hoàn toàn mà biến khỏi tầm mắt ngài, đỡ cho ngài phải thấy chướng!"
(*Đoạn này Cố Hải là cố ý dùng từ “ngài”, không phải “ông” nhé)
Chín năm, Cố Uy Đình cho rằng Cố Hải đã qua cái thời niên thiếu ngông cuồng hống hách, thế nhưng ông phát hiện, người trưởng thành không phải ở tuổi tác, mà là hành động. Mấy năm nay nó sở dĩ chín chắn, rộng lượng , không phải bởi vì tâm trí trưởng thành, chỉ là vì không tìm được động lực để khiến nó tiếp tục cực đoan.
Một ngày nào đó động lực này xuất hiện, nó ngay lập tức sẽ tháo xuống cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa này, tiếp tục cùng ông điên loạn khẩu chiến, thậm chí không tiếc ác mồm đả thương người, không để ý chút nào thân phận của người cha, không để ý tới nó những năm này đã dụng tâm lương khổ*.
(* ‘dụng tâm lương khổ : là lao tâm để suy đi tính lại, dùng nhiều tâm trí sức lực cho một sự việc sự kiện nào đó )
Sau khi ý thức được điểm này, Cố Uy Đình nói năng càng không lưu tình
"Mày yên tâm, đừng nói 180 đứa, cho dù chỉ có một đứa, Cố Uy Đình tao cũng không muốn nhìn lại mày một lần nữa."
"Đi!" Bạch Lạc Nhân khoát tay lên vai thiếu niên, "Hai ta cùng chăn dê."
Ai cũng nghĩ không ra, Bạch Lạc Nhân lại đang ở trên đại thảo nguyên dùng phi cơ trực thăng để chăn dê.
Phi cơ trực thăng bay ở tầm thấp, bầy dê chạy ở phía trước, niên thiếu thét to một bài hát nghe thật muốn rung động tâm can, Bạch Lạc Nhân nhịn không được cũng hát theo phụ họa.
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân theo niên thiếu đến khu nhà ở của dân chăn nuôi bản địa.
Điều kiện rất gian khổ, đồ ăn gì cũng rất khó nuốt, cũng may Bạch Lạc Nhân nhiều năm ờ bên ngoài như vậy, hoàn cảnh ác liệt gì cũng đều có thể rất nhanh thích ứng.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân lót cánh tay đệm phía dưới đầu , quay nhìn về phía cậu thiếu niên.
"Cậu ngày mai muốn làm gì?"
Thiếu niên trong giọng nói không che giấu được vẻ hưng phấn, "Chăn dê! Bằng máy bay! Ha ha..."
Bạch Lạc Nhân hiếu kỳ, "Cậu làm gì mỗi ngày?"
"Chăn dê!" Thiếu niên không chút nghĩ ngợi nói.
"Ngoại trừ chăn dê ra?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, "Ăn, ngủ, đi nhà cầu."
Cũng như không... Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Cậu không đi học sao?"
Nói đến chuyện này, thiếu niên có vẻ rất kiêu ngạo.
"Ba tôi nói, chỉ có những đứa không biết chăn dê mới phải đi học, tôi trước giờ vẫn chưa từng đi học."
Bạch Lạc Nhân lúc đầu đối với quan niệm này thật tương đối không hiểu, sau đó đột nhiên ý thức được, đây mới là trí tuệ! Thay vì để con ở bên ngoài chịu đựng gió táp mưa sa, bị xã hội ăn mòn cám dỗ, chi bằng ngay từ đầu cứ rong chơi giữa đất trời, từ nay về sau đơn thuần và vui sướng làm bạn đến suốt đời.
Ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân lại dùng trực thăng chăn dê, cứ như thế suốt ba ngày liền.