Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 95 : Cấp bách đến tâm trí mơ hồ
Ngày đăng: 20:26 19/04/20
Editor: Chris Nguyen
Từ lúc Bạch Lạc Nhân mất tích đến nay đã là ngày thứ năm, vẫn không có chút tin tức nào của Bạch Lạc Nhân, một người kế nhiệm, một hạt giống trăm năm khó gặp như vậy, quân đội không tiếc gì liền phát động mấy trăm binh lính ra ngoài tìm kiếm. Bộ phận đơn vị truyền thông cũng bắt đầu thông báo tìm người, thậm chí không ngại công khai treo giải thưởng năm mươi vạn cho người cung cấp tin tức.
Dù cho phát động thanh thế lớn như vậy, tuyệt vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào.
Ai bảo gia đình Bạch Lạc Nhân đang trú ngụ lại ở một nơi khỉ ho cò gáy, toàn bộ thôn làng không có lấy một cái TV, chứ đừng nói tới điện thoại di động hay máy vi tính. Ở đây hết thảy đều nguyên sơ sinh thái, thuần thiên nhiên, truyền tin tức ở đây cơ bản phải dựa vào việc la hét, trừ phi có ai đó có thể từ Bắc Kinh rống đến được Tây Tạng, không thì cũng đừng trông cậy vào tiền thưởng năm mươi vạn.
Hoạt động tìm kiếm Bạch Lạc Nhân hầu như huy động tất cả mọi người, chỉ có duy nhất một người không tham gia, đó chính là Cố Hải.
Lại nói đến Cố Dương, hắn như là bị kích thích, thúc dục hơi quá đáng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Bạch Lạc Nhân bỏ đi, Cố Hải ra đi tìm hắn, trong những ngày còn lại, Cố Hải một mực ở công ty vội vàng hoàn thành công việc. Hắn hầu như mỗi ngày đều loay hoay trong phân xưởng, từ lúc hạng mục do Bạch Lạc Nhân phụ trách hoàn công, công ty liền tận sức sản xuất đèn thông minh và đèn hàng không*, nhà kho đã chất đống toàn đèn đóm, một cái cũng chưa bán, Cố Hải vẫn buộc công nhân tăng giờ làm việc tiếp tục sản xuất.
(* ‘đèn thông minh’ là đèn vừa tiết kiệm lại vừa có thể điều khiển bằng phần mềm. ‘đèn hàng không’ là đèn tín hiệu trong lĩnh vực hàng không, chính là cái mà các bạn có thể nhìn thấy chớp tắt ở hai đầu cánh máy bay vào ban đêm)
"Cố tổng, một kiện đèn hàng không mới đã nhập kho." Người phụ trách bộ phận sản xuất hồi báo Cố Hải.
Cố Hải gật đầu, vừa đưa ra một tờ hóa đơn.
"Chiếu theo con số này, tiếp tục sản xuất."
Người phụ trách vẻ mặt kinh ngạc, "Cố tổng, sân bay nhà ai mà mua nhiều hàng như vậy?"
"Chính là tôi."
"Hả? ..."
Người phụ trách còn muốn hỏi tới, Cố Hải đã quay đầu đi.
Nhân viên quản lý kho tìm được Đông Triệt, vẻ mặt phát sầu biểu tình.
"Phó tổng, kho thực sự không chứa nổi nữa, nếu cứ tiếp tục bỏ vào bên trong, xe chuyển vận còn không thể nào vào được."
Đông Triệt sắc mặt thâm trầm nhìn nhân viên quản lý liếc mắt, một câu cũng chưa nói, xoay người đi vào phòng làm việc của Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt, ánh dương chiếu rọi vào mặt hắn, tuấn mỹ đến mức có chút không chân thật.
Một lúc lâu sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng.
"Tôi phải đi."
Thiếu niên cả kinh, "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Anh không phải nói từ nay về sau sẽ ở lại nơi này với em, cùng nhau chăn dê sao?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ về hai gò má thô ráp của chàng trai trẻ, nhàn nhạt nói rằng: "Máy bay sắp hết dầu, tôi cứ lái máy bay cùng cậu chăn dê như vậy, sau này vĩnh viễn sẽ không trở về được."
Hai vai thiếu niên sụi xuống, những đường co sau lưng lộ ra một rõ rang.
Bạch Lạc Nhân cúi người nhìn cậu bé một hồi, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra máy bay mô hình chế tác khéo léo tinh mỹ, đưa cho cậu.
"Đây là tôi tự mình làm, cho cậu."
Mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ vui mừng, yêu thích không buông, nâng niu mô hình ở trong tay, lật qua lật lại nhìn.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ đầu cậu bé một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nói rõ to.
"Em đồng ý dùng bầy dê đổi máy bay của anh, anh có thể ở lại không?"
Bạch Lạc Nhân xoay người, nhìn cậu thiếu niên cung kính chào một cái chào tuyệt đẹp theo nghi thức quân đội.
"Có cơ hội anh sẽ trở lại gặp em."
Sau đó, cũng không quay đầu lại đi nhanh hướng về phía trước.