Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 96 : Cậu chính là con của tôi

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


Editor: hoaxuongrong



Ngón tay từ trên ghế làm việc trượt xuống, Cố Hải từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trái tim một trận kinh hoàng sợ hãi, lúc này mới ba giờ chiều, vậy mà cậu đang ngồi làm việc vẫn ngủ thiếp đi.



Mới vừa rồi ở trong mộng, Cố Hải mơ thấy Bạch Lạc Nhân bị sói lang ăn thịt, cậu ở phía sau ra sức đuổi theo, cứ như vậy trơ mắt nhìn thân thể Bạch Lạc Nhân bị miệng con sói xé ra thành vô số mảnh. Con sói mỗi khi ăn hết một miếng, sẽ ném lên người Cố Hải một khúc xương. Ngay trước lúc tỉnh giấc, trên miệng của con sói chỉ còn lại đầu của Bạch Lạc Nhân, mắt của cậu ngay lúc đó lập tức mở to.



Sau hơn mười phút, Cố Hải vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác kinh khủng đó.



Tại sao lại có giấc mơ này? Cố Hải xoa xoa trán.



Bạch Lạc Nhân nhất định không có việc gì, chỉ là mình quá lo lắng mà thôi. . . . . . Cố Hải không ngừng tự an ủi mình, chờ cậu ta khuây khỏa rồi, ắt sẽ trở về, cậu ta chắc chắn biết mình đang ở nhà mong đợi.



"Leng keng. . . . . ." Tiếng chuông cửa vang lên.



Cố Hải trầm giọng nói: "Mời vào."



Đông Triệt đẩy cửa ra, thấy Cố Hải đang dựa vào ghế, sắc mặt cực kỳ kém.



"Ngày hôm qua cậu yêu cầu họ đẩy nhanh tiến độ sản xuất cho xong số bóng đèn kia, có cần tiếp tục nữa không? Nói cho tôi duy nhất một lần, để tôi khỏi phải phiền cậu hết lần này đến lần khác!"



Hiếm thấy, lần này Cố Hải lắc đầu một cái, "Không cần."



Đông Triệt thở phào nhẹ nhõm, hừ cười nói: "Thật làm không dễ dàng, cuối cùng lại hủy bỏ, mà tại sao? Bước tiếp theo chúng ta làm gì nữa? Chỉ cần có thể sử dụng trong hôn lễ của cậu, tôi đều cho công ty chúng ta sản xuất hết, dù sao công ty chúng ta cũng có nhiều nhân tài như vậy, cho các nàng ấy một cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình cũng được."



"Chưa vội."



Cố Hải từ trên ghế đứng lên, thong thả bước đến bình lọc nước lấy một ly nước, ổn định lại tâm tình.



"Tự tay tôi thiết kế một buổi triển làm đèn điện ngoài trời, vị trí cụ thể đã chọn, cậu đem toàn bộ số đèn chúng ta gần đây sản xuất ra mang đến đó, tối hôm nay chính thức bắt đầu."



Đông Triệt bị kế hoạch này của Cố Hải làm cho chóng mặt, số đèn này không phải để dùng khi kết hôn sao? Tại sao lại muốn mang đi triển lãm? Huống hồ số lượng đèn này cực kỳ lớn, không phải muốn chiếu sáng nguyên cả cái thủ đô này chứ?



Cố Hải nhẹ nhàng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"



Đông Triệt nhìn gương mặt râu ria xồm xàm của Cố Hải, thật không nhẫn tâm phản đối cậu ta.



Ra khỏi phòng làm việc của Cố Hải, Đông Triệt tích cực đi chuẩn bị cho cuộc chiến này, tìm tới vô số xe vận chuyển, đem toàn bộ số đèn màu cực sáng này đến khu vực Cố Hải đã thuê sẵn. Mới đầu Đông Triệt còn lo lắng chỗ đó không đủ lớn để đặt được từng ấy bóng đèn, kết quả khi đến nơi, phát hiện nơi này nhìn mãi chẳng thấy ranh giới đâu.



Chỗ này chắc phải tốn không ít tiền thuê mà!




Nghe được tiếng phi cơ trên bầu trời đêm truyền đến, Cố Hải suốt ba đêm liền đều cầm điều khiển từ xa cuối cùng cũng dùng tới.



Bạch Lạc Nhân đang muốn khởi động thiết bị theo dõi trên phi cơ để chụp ảnh, đột nhiên, vô số đường sáng cực đại từ cửa phi cơ ập vào, đưa mắt nhìn xuống, hai tay đang cầm lái chợt cứng đờ.



Lớp trong cùng là đèn định vị phi cơ đột nhiên phát sáng cực đại, và số đèn cao tần cũng bắt đầu nhấp nháy, tổng cộng là 134 cái, tạo thành tám chữ to.



"Bạch Lạc Nhân, chúng ta kết hôn đi!"



Bạch Lạc Nhân choáng váng, không nhận thức được gì thêm, cậu ta thậm chí cũng không biết mình như thế nào lại hạ cánh phi cơ được. Chỉ nhớ rõ ngay khi phi cơ đáp xuống đất, tâm tư mấy ngày nay trôi dạt nơi nào đột nhiên quay trở lại.



Cửa Cabin mở ra, mắt cậu phải điều tiết một lúc mới có thể thích ứng với cường độ ánh sáng nơi này, ánh mắt đột nhiên tập trung tại một nơi, nơi đó có một người đang đứng, Bạch Lạc Nhân bước nhanh đến chỗ người này.



Nhìn thấy khoảng cách hai người chưa tới hai mét, Cố Hải đột nhiên sải một bước dài tới trước, một phen nắm lấy cổ áo Bạch Lạc Nhân, hung hăng đấm một cái vào má cậu ta.



"Con mẹ nó cậu mấy ngày nay đi đâu hả?"



Đôi môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói nên lời.



Kết quả, kẻ đánh người lại khóc trước, dùng hết sức lực đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, bàn tay gắt gao giữ trên lưng Bạch Lạc Nhân, nghẹn ngào nổi giận nói, "Tôi còn không đến nửa mạng sống, lần sau nếu còn đi mà không nói, trở lại tôi liền thao chết cậu!"



Giọt nước mắt động trên khóe mắt Bạch Lạc Nhân thật lâu mới rơi xuống.



Cố Hải kiềm lại cảm xúc, đẩy Bạch Lạc Nhân ra hỏi, "Có thấy mấy chữ vừa rồi không?"



Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng.



"Có đồng ý không?" Cố Hải khẩn trương hỏi.



Bạch Lạc Nhân trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: "Tôi không thể sinh con cho cậu, cậu cũng không thể sinh con cho tôi."



Cố Hải đưa tay ra nhéo hai má Bạch Lạc Nhân, từng chữ một nói: "Cậu chính là con của tôi, đời này tôi thương một mình cậu là đủ rồi."



Bạch Lạc Nhân kinh ngạc nói không thành lời.



Cố Hải đem ngón tay phủ đầy thương tích của Bạch Lạc Nhân bỏ vào trong miệng khẽ cắn một ngụm, "Cậu không phải đã nói rồi sao? Mạng của cậu là do tôi cứu, vậy cậu chính là con của tôi. Mạng của tôi cũng là do cậu cứu, tôi cũng là con của cậu."



Bạch Lạc Nhân nghe xong những lời này, không thể kiềm nén được cảm xúc, bật khóc hung hắn cắn lên cổ Cố Hải.