Thượng Cung
Chương 13 : Dùng mật thư nắm trong tay làm mồi nhử
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Sau khi trở lại Lan Nhược hiên, ta liền chuẩn bị theo
lời thái hậu, truyền tin tức ra ngoài cung. Việc truyền tin tức giữa trong
và ngoài cung hiện tại đều do hoàng hậu phụ trách, người trong cung muốn xuất
cung phải có thủ dụ* của hoàng hậu. Nhưng hoàng hậu đã tỏ ý muốn hợp tác với
ta, chỉ cần bịa ra một cái cớ hay, thuyết phục nàng ta cũng không phải là
chuyện quá khó. Ta tùy tiện tìm một cái cớ, xin khẩu dụ* *của hoàng hậu. Thái
hậu liền phái người mang tiền bạc đến Triều Nguyệt am cho đại nương cùngvà muội
muội, còn mang tới cho ta lá thư đại nương tự tay viết. Trong thư tất nhiên là
cảm kích bất tận, còn hi vọng ta giúp đỡ muội muội khác mẹ Ninh Tích Văn. Ta
xem thư chỉ khẽ cười lạnh. Ninh Tích Văn này tuy bộ dạng cũng dễ nhìn, nhưng
tính khí ngang ngược kiêu ngạo, vào trong cung, chẳng phải càng khiến ta hoạ vô
đơn chí?
(*Thủ dụ: Ý chỉ, sự cho phép của người bề trên.
**Khẩu
dụ:Lệnh truyền đạt bằng miệng không có văn bản chính thức.)
Ta đã vượt qua khảo nghiệm của thái hậu, chỉ cần yên
lặng chờ bước tiếp theo của bà ta, thì ta sẽ có thể hành động.
Việc hoàng thượng sủng hạnh ta tại thiền đường, xem ra
cũng không có người nào biết. Ở trong cung, ta vẫn là một vị phi tần không được
ưu ái đặc biệt, những cũng không đến nỗi bị ghẻ lạnh quá mức. Khổng Văn Trân
chưa vội vã xuống tay, người ta đắc tội cũng đang xem chừng. Như vậy rất tốt,
chỉ cần ta tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng này, thời gian trôi qua, chung
quy sẽ có một ngày, trong hậu cung, ta sẽ lại như cá gặp nước.
Giống như thời làm thượng cung trước kia.
Cơ hội ta chờ đợi rốt cuộc đã tới. Qua mấy ngày, ta
lại đi tới chỗ thái hậu, thái hậu cầm một cái hộp báu Cửu Cung bảy sắc cầu
vồng*** đưa cho ta, muốn ta nghĩ cách đưa nó ra ngoài cung. Hộp báu này làm từ
gỗ tử đàn thượng đẳng, quanh thân có khắc rồng phượng, nắp hộp từ chín lần chín
tám mươi mốt khối gỗ nhỏ chế thành, có một chỗ trống có thể di chuyển, người
nhận được hộp báu phải dựa theo Cửu Cung đồ di chuyển tám mươi mốt khối gỗ
này ghép thành một bức họa mới có thể mở nó ra, trên nắp hộp sơn bảy sắc cầu
vồng, hoàn toàn nhìn không ra là hình gì, nhưng ta biết, thiết kế của hộp báu
này khiến ta chỉ có một cơ hội để mở nó ra.
(*** Myu tìm không thấy hình minh họa.
Cái hộp này hình vuông trên mặt là hàng ngang chín ô, hàng dọc cũng chín ô.
Trên mặt hộp là tám mươi mốt ô vương nhỏ sơn bảy màu. Có một ô trống, ta di
chuyển các ô vuông để ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.)
Hơn nữa chiếc hộp này trông cũng cũ kỹ, nếu như được
chế tạo trong cung, hẳn là do thượng cung tiền nhiệm giám chế, nhưng ta
lật đi lật lại bản chép tay của của thượng cung, cũng không tìm được cách chế
tạo cái hộp nào như thế. Chắc hẳn cái hộp này rất quan trọng, thái hậu từng dặn
dò không được viết lại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thượng cung tiền nhiệm là một
người cực kỳ tự phụ, phàm những thứ bà ấy có nhúng tay vào, không thể nào không
lưu lại đôi câu vài lời, thế là ta mở rộng suy nghĩ ra, không câu nệ chỉ tìm
kiếm cách làm hộp, quả nhiên trong sách tại một góc không hề bắt mắt, ta phát
hiện một bức tranh vẽ đám mây bảy màu vô cùng rực rỡ tươi đẹp.
Cái này, mới là cách mở hộp báu Cửu Cung bảy màu chân
chính!
May mắn lúc ta ở cục Thượng Cung, vì muốn đi lên vị
trí thượng cung, kỹ thuật các phòng đều có đọc lướt qua, hơn nữa cũng nghiên
cứu chuyên sâu, so với cấp độ Tư thiết bình thường còn cao minh hơn không biết
bao nhiêu lần, cho nên, hộp kiểu này ta cũng từng thấy qua, biết rõ bước mấu
chốt để mở ra. Tuy nói là một khi mở không ra, sẽ bị người ta phát hiện ra cái
hộp này đã bị đã bị động vào, ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta nghĩ, nếu
như ta không mở hộp ra. Cục diện bế tắc này sẽ mãi mãi như vậy, ta ở
trong cung sẽ luôn bị người ta quản chế.
Cho nên, ta dùng một buổi tối để mở cái hộp này ra,
lấy từ bên trong ra một bức thư bí mật.
Hóa ra, những lời hoàng thượng nói với thái hậu ngày
đó, cũng không phải chỉ là tùy tiện, hắn muốn lấy tình thân để đả động thái
hậu.
Chỉ tiếc, bất luận hắn làm như thế nào, tình mẫu tử
cũng không thể trở lại như xưa.
Mà hiện tại việc ta muốn làm, chính là ngăn cản sự
việc sẽ khiến cung đình biến đổi lớn này. Vừa nghĩ tới chuyện ta sẽ trở thành
công thần ngăn cản tai họa này, được hoàng hậu khen thưởng và tín nhiệm, Hạ Hầu
Thần nể tình chuyện này cũng không làm khó ta nữa, mà ta, ở trong hậu cung lại
như cá gặp nước, ta liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Ninh Vũ Nhu, ngươi quả nhiên lợi hại, mục tiêu ngươi
muốn đạt tới, trước giờ chưa bao giờ không thực hiện được!
Năm Kỷ Sửu tháng Quý Dậu ngày Bính Tý, kinh thành mưa
bụi mù mịt, tất cả tường đỏ ngói xanh trong hoàng cung bị mưa bụi ùn ùn kéo đến
bao trùm, màu sắc vốn tươi đẹp hiện tại lại trở nên u tối. Y phục trên
người dính hơi nước, vừa đưa tay sờ đã bị hơi nước làm ẩm, dinh dính ướt lạnh,
khiến người ta khó chịu đến cực điểm. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi qua,
không ngừng lắc lư, tạo ra những bóng đen chập chờn, bầu không khí khiến người
ta ngạt thở.
Ta ngồi trong hoa các nhỏ tại Lan Nhược hiên, ôm lò
sưởi nhỏ để loại trừ cảm giác ẩm ướt. Tố Hoàn thêm một ít hương huân vào trong
lò, nhất thời ngăn cách hẳn thời tiết âm trầm ẩm ướt bên ngoài với trong phòng.
Trong hương thơm ấm áp, ta nhắm mắt, thần kinh cũng buông lỏng.
Bên hoàng hậu lại không ngừng truyền tới tin tức, các
cung các điện đều có người bị âm thầm mang đi treo cổ, nhưng ở ngoài cổng thành
vẫn không truyền tới tin tức gì, không biết tình huống ra sao.
Tố Khiết và Tố Hoàn chỉ biết là mấy ngày gần đây trong
đưa thư vào cung.
Lúc nhận được thư, ta đang dựa trên lan can bằng cẩm
thạch, phía dưới là một đàn cá nhỏ tự do tự tại bơi qua bơi lại. Gió thổi qua,
ta cảm giác trong mắt ngấn nước. Chuyện này là do một tay ta tạo thành, ta sớm
đã đoán được kết cục của các nàng, nhưng vì sao ta còn có thể rơi lệ? Ta chính
là một nữ nhân như vậy, người ta làm chuyện có lỗi với ta, ta phải trả thù gấp trăm
ngàn lần.
Đến khi chết, đại nương cũng không biết, bà đã chịu
chết thay cho mẫu thân của ta, ta đã sớm dùng bà ta làm quân cờ thí.
Khi ta còn bé, đại nương cũng từng hiền hoà vuốt ve ôm
ấp ta. Vào lúc đó, bà ta và mẫu thân tỷ muội hài hoà, thật lòng đối đãi . Chỉ
tiếc sau này, thời gian và ích lợi đã dần dần vùi lấp hết thảy những tình cảm
tốt đẹp.
Hiện giờ ta đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng
hậu, tin tức trong ngoài cung tất nhiên là truyền đến cực nhanh. Đại nương đã
phải trả một cái giá tương xứng, Ninh Tích Văn còn đang tuổi thanh xuân, diện
mạo còn đẹp hơn ta, tất nhiên ta sẽ dìu dắt nàng một đoạn đường. Dù sao Ninh
gia, chỉ còn lại có mấy người mà thôi.
Sau khi bẩm báo với hoàng hậu, ta phái người đưa Ninh
Tích Văn vào trong cung. Lúc nàng mới vào cung, nàng chưa ăn diện, bố y váy
đũi, vẫn không thể che hết vẻ đẹp trời sinh của nàng. Bởi vì nàng và đại
nương bị đuổi giết, chưa hết kinh hãi, cả người giống như một con thỏ trắng yếu
ớt, cặp mắt to lấp lánh kia càng làm cho người ta thêm thương yêu.
Được ta sai người trang điểm một phen, nàng liền như
viên ngọc được rửa sạch bụi bặm tản mát ra ánh sáng chói mắt. Ta đề cập với
hoàng hậu, hoàng hậu rất hứng thú. Sư Viện Viện mang long chủng, vinh sủng càng
nhiều, nàng ta cũng dần dần cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, mà ta, quan
hệ với hoàng thượng lại giống như kẻ thù, tự nhiên không thể trông cậy gì được.
Nàng hi vọng có một người mới tới trợ giúp nàng, đây là chuyện tất nhiên, nhưng
nàng lại ám chỉ, nàng và hoàng thượng tình ý thâm hậu, tuyệt đối không muốn
khiến hoàng thượng vì vậy mà hiểu lầm, cho nên nàng chỉ có thể cung cấp cơ hội,
hết thảy do ta làm chủ.
Ta cười thầm, đồng ý với cách nói của nàng. Nàng nói
đúng, ta và hoàng thượng đã không thể cứu chữa, như vậy, cũng không thể để
hoàng thượng mang khúc mắc về nàng, dù sao trong mắt hoàng thượng ta đã là kẻ
ác, làm thêm một lần, cũng không sao.
Khi ta nói ý này với Ninh Tích Văn, nàng ấy lại
không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu xuống gật đầu đáp ứng. Từ trong thư đại nương gửi
tới, ta đã biết đối tượng đính hôn từ nhỏ với nàng ghét bỏ nàng vì nàng là nữ
nhi của tội thần, dĩ nhiên đã hối hôn, xem ra nàng đã nản chí ngã lòng, không
nghĩ tới hắn nữa. Tướng mạo của Ninh Tích Văn hoàn toàn khác hẳn ta, là một
loại xinh đẹp ngọt ngào, có lẽ sẽ không chọc hoàng thượng tức giận?
(1)Thiên tầng tô:↑
(2) Chú thích về cấp bậc phi tần của Trung hoa cổ đại:
Trong các triều đại, cấp bậc của nhà Hán là lộn xộn nhất, mỗi đời hoàng đế lại
thay đổi: lúc đầu thì chỉ có Hoàng Hậu và Phu Nhân, về sau đặt thêm Tiệp Dư,
Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Tài Nhân, Mỹ Nhân. Hệ thống của nhà Đường là phức tạp
nhất nhưng lại có trật tự nhất, không chỉ quy định rõ thứ vị mà còn kèm theo
phong hiệu (Quý Phi, Huệ Phi, Lệ Phi, Đức Phi). Hệ thống của nhà Đường truyền
đến đời nhà Minh:↑
0. Hoàng hậu
1. Hoàng Quý Phi ( hoặc phu nhân ở một số triều đại )
2. Nhất giai Phi: Quý Phi, Hiền Phi, Thần Phi
Nhị giai Phi: Đức Phi, Thục Phi, Huệ Phi
3. Tam giai Tần: Quý Tần, Hiền Tần, Trang Tần
4. Tứ giai Tần: Đức Tần, Thục Tần, Huệ Tần
5. Ngũ giai Tần: Lệ Tần, An Tần, Hoà Tần
6. Lục giai Tiệp Dư
7. Thất giai Quý Nhân
8. Bát giai Mỹ Nhân
9. Cửu giai Tài Nhân
Về cấp bậc của phi tần thì nhà Thanh đơn giản, rõ ràng
nhất trong số các triều đại, gồm chín cấp bậc:
1. Hoàng Hậu
2. Hoàng Quý Phi
3. Quý Phi
4. Phi
5. Tần
6. Quý Nhân
7. Thường Tại
8. Đáp Ứng
9. Quan Nữ Tử (tương đương với cửu phẩm của quan lại)