Thượng Cung
Chương 12 : Lòng vua khó dò khinh nhờn mắt phật
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Thần sắc thái hậu phức tạp, lập tức đứng dậy, quên mất
có ta. Ta vội vàng quỳ xuống nói với thái hậu: “Thái hậu, không thể để
hoàng thượng biết nô tỳ ở chỗ này. Nếu như bị hoàng thượng trách phạt, nô tỳ sẽ
không thể làm việc cho ngài nữa!”
Lúc này, bà ta mới tập trung tư tưởng gật gật đầu,
“Ngươi tạm lánh phía sau bình phong đi!”
Ta bò lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bình phong. Vì
tâm hoảng ý loạn, đầu đập vào bình phong, đau đến mắt nổ đom đóm, lại không dám
hô đau. Nghe được phía sau có tiếng bước chân bịch bịch mà tới, ta vội vàng
trốn phía sau bình phong.
Mới vừa thở hổn hển một hơi, liền nghe giọng nói của
Hạ Hầu Thần vang lên trong thiền đường, “ Gần đây thân thể mẫu hậu có ổn
không?”
Thái hậu lại gõ mõ, trong tiếng cốc cốc, bà nhàn nhạt
mà nói: “Có gì không tốt? Cả ngày ăn chay niệm Phật, cầu Phật tổ phù hộ. Hôm
nay, hiếm thấy hoàng đế rảnh rỗi tới thăm ai gia.”
”Đây là canh thuốc Tư thiện phòng đưa tới à? Hàng năm tới thời điểm này, lúc cuối thu vào đông, mẫu hậu luôn có
chứng tim đập nhanh, nghe nói tân nhiệm thượng cung vừa nhậm chức, liền nghiên
cứu canh thuốc trị bệnh tim đập nhanh này đưa tới cho mẫu hậu. Uống canh thuốc
này rồi, bệnh của mẫu hậu có tái phát nữa không?”
Nghe Hạ Hầu Thần chỉ nói chuyện gia sự, hỏi han bệnh
tình thái hậu, ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm có lẽ hắn không phải
vì ta mà tới. Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, ta đúng là thần hồn nát thần
tính, đa nghi, vừa thấy Hạ Hầu Thần liền tận lực nghĩ bậy, mình bất quá chỉ là
một phi tần bậc thấp, không cần hắn tiêu phí tâm tư đi theo dõi.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ta mới đánh giá
chung quanh. Hoá ra phía sau bình phong có một cái giường thấp bằng gỗ đàn
hương, phía trên phủ chăn tơ mềm mại hai mặt thêu hình mây trôi, có lẽ là để
thái hậu lễ Phật mệt mỏi, nghỉ ngơi ở đây.
Quan hệ mẫu tử của Hạ Hầu Thần và thái hậu rạn nứt, đã
khá lâu rồi không đến thăm thái hậu, vừa hỏi tới liền không dứt, cũng không để
ý thái hậu thủy chung vẫn dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi từ sinh hoạt
thường ngày của thái hậu đến quần áo thái hậu, lại nói đến lúc nhỏ thái hậu
chiếu cố mình như thế nào, thậm chí còn nói đến lúc tiểu tuyết *, thái hậu mang
theo một đám cung nữ cùng hắn đắp người tuyết. Hắn nói vô cùng thâm tình, chỉ
đổi lại được tiếng thái hậu gõ mõ. Ta đứng sau tấm bình phong nghe, cười thầm
trong lòng. Quan hệ mẫu tử một khi đã rạn nứt, giống như một món đồ sứ rơi
xuống dập nát trên mặt đất, dù tu bổ thế nào, cũng có vô số vết nứt trong lòng.
(*Tiết tiểu tuyết:vào ngày 22, 23 tháng 11)
Thái hậu rốt cuộc cũng dừng tiếng mõ lại, hỏi: “Có
phải hoàng thượng uống rượu không, cho nên hôm nay mới tới thăm mẫu hậu?”
Hạ Hầu Thần mỉm cười, “ Không phải Mẫu hậu không
cấm nhi thần uống rượu sao? Năm nhi thần sáu tuổi, mẫu hậu lấy đũa chấm rượu
ngon Ba Tư, cho nhi thần nhấm nháp, nói nam nhi phải uống được ba chén lớn, mới
có khí thế nam nhi…”
“Xem ra nàng cũng thích làm ở chỗ này?” Hắn say
ngà ngà, đôi mắt màu đen cứ như đong đầy rượu ngon. Ta cảm thấy trong giọng nói
của hắn mang theo nhục nhã: hắn đang nói, ngươi quả nhiên là thứ nữ nhân như
vậy, thích làm loại chuyện này ở đây!
Ta âm thầm cắn răng, trong lòng biết bất luận hắn nhìn
nhận ta thế nào, ta đều nhịn được.
Nhưng khi ta thấy hắn tìm tòi tứ phía, trong lòng chợt
lạnh, lại cả kinh, nghĩ thầm hắn hẳn là lại đang tìm mảnh vải trói tay. Cả
người ta run rẩy một trận, cảm giác kỳ lạ vừa mới dâng lên biến mất không còn
bóng dáng, chỉ cảm thấy ngón tay hắn lạnh buốt như rắn.
Ta muốn mở miệng kêu hắn đừng làm như vậy, lại nghĩ
đến điểm này chính là chỗ duy nhất mình khác với các phi tần kia. Nếu như thiếu
đi chút niềm vui này, từ này về sau, chút sủng ái lưa thưa này cũng sẽ biến mất
không còn tung tích. Khi ta chưa kết minh với hoàng hậu, nếu như ngay cả một ít
sủng ái này cũng không có, ta ở trong cung phải sống thế nào đây? Lời nói chưa
ra khỏi miệng, lại nuốt xuống bụng, trơ mắt nhìn hắn cởi thắt lưng trên thân
mình xuống, trói tay ta lên.
Có lẽ là bởi vì vừa rồi có khởi động, lần này vẫn đau
đớn như dĩ vãng, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng. Trong mùi đàn hương,
vì hắn đã uống rượu, động tác càng thêm mãnh liệt. Ta nhắm hai mắt, thầm
nghĩ, nếu như thái hậu biết hoàng đế vừa mới nãy còn thâm tình khẩn thiết hồi
ức về tình mẫu tử trong dĩ vãng, đảo mắt liền sủng hạnh hậu phi tại thiền đường
của bà, không biết trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?
Trong lòng ta càng cảm thấy lạnh lẽo cực độ, không
quan tâm đến hết thảy, ngay cả đau đớn cũng coi như không diễn ra trên thân thể
mình. Nhìn thấy hình Phật tổ mặt mũi hiền lành phi thăng được khắc trên nóc
thiền đường, ta tà ác nghĩ, nếu như thời điểm này thái hậu tiến vào đụng phải,
mới hay ho a!
Chỉ tiếc, tình huống này từ đầu đến cuối cũng không
xuất hiện.
Ta tin với kinh nghiệm của ta, biểu tình chân thực
trong lòng ta tuyệt đối sẽ không biểu lộ lên gương mặt, nhưng động tác của hắn
lại càng thêm mãnh liệt, lập tức lật người ta lại, xoay hai tay ta, để thân thể
ta nằm sấp, lại từ phía sau vọt tiến vào, giằng co ba lượt như thế mới buông
tha ta.
Sau đó, hắn lại không để ý tới ta nữa, tùy ý để ta bị
trói hai tay nằm ở trên giường, tự mặc y phục, nổi giận đùng đùng bỏ đi. May
mắn là hắn chỉ thắt nút thòng lọng, lại may mắn lần này hắn hạ thủ lưu tình,
không có xé loạn y phục của ta, hơn nữa đúng như hắn đã nói, quan hệ của thái
hậu và hắn đã đóng băng như sương lạnh ngàn năm, từ đầu đến cuối cũng không trở
lại thiền đường, lúc ta mặc quần áo tử tế, sửa sang đầu tóc, từ thiền đường đi
ra, chỉ gặp vài vị cung nữ trực ban, không còn ai khác.
(1) Gìay màu vàng đầu vuông:( Trong truyện có thêu
thêm hoa văn hình rồng):
(2) Bộ đồ trà:↑