Thượng Cung

Chương 11 : Cung thương tâm, đường đi còn dài

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Hắn đứng ở đầu giường của ta thật lâu, sau đó lại nhẹ

nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng. Ta nghe được tiếng bước

chân của hắn càng lúc càng xa, từ từ ngừng khóc, lại cảm thấy cả người mất hết

sức lực, ngay cả tay cũng không muốn nâng lên, chỉ run run kéo cái chăn ở cuối

giường qua, chui đầu vào, không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong có thể cứ ngủ như vậy

mà chết luôn.



Không hề quan tâm đống hỗn độn trong phòng bị người ta

nhìn thấy, truyền ra, cũng không trông nom hoàng hậu sẽ nhìn ta thế nào, ta chỉ

muốn ngủ thật say.



Ta cũng đã ngủ thật. Khi ánh nắng xuyên qua song cửa

sổ, rơi xuống trên người ta, lúc ấy ta mới tỉnh dậy. Đột nhiên nhớ lại hết thảy

những chuyện tối hôm qua, trong lòng ta càng thêm uể oải. Ta là người chưa bao

giờ khóc, lại gào khóc thảm thiết ở trước mặt hoàng thượng, chắc là đã khiến

cho hắn phiền chán không thôi, thỏa mãn xong liền rời đi, hiện tại sẽ không đến

thêm lần nữa chứ? Như vậy cũng tốt, ta có thể chuyên tâm bợ đỡ hoàng hậu, khiến

nàng tin tưởng ỷ lại vào ta. Bất quá, việc nhận hoàng ân tối hôm qua truyền đến

tai hoàng hậu, thì nên giải thích như thế nào mới tốt đây?



Ta nghĩ rồi lại nghĩ, giải thích quá rõ ràng cũng

không tốt, dù sao phi tần mấy tháng mới nhận hoàng ân như ta không tính là được

sủng, không bằng chậm rãi để việc này phai nhạt, cuối cùng nàng cũng sẽ quên

nó. Sẽ có phi tần khác được sủng khiến nàng chú ý, mà ta lập tức làm nhiệm vụ,

thu thập tin tức từ chỗ thái hậu, xả thân hành động lập công một lần.



Sau khi suy nghĩ thật lâu, ta từ trên giường đứng lên,

mới phát hiện mình không một mảnh vải che thân, ta kêu một tiếng: “Tố Khiết…”



Trước cửa lúc này mới truyền tới tiếng hồi đáp: “Nương nương?”



Chuyện tối ngày hôm qua chắc hẳn đã rơi vào mắt Tố Khiết,

Tố Hoàn, đúng là bình đã mẻ còn bị sứt, ta nói: “Ngươi tiến vào giúp

ta lấy một bộ y phục.”



Tố Khiết đẩy cửa đi vào, trong giọng nói mang theo

chút giật mình: “Nương

nương, tại sao sàn nhà lại ướt một mảng lớn như vậy?”



Ta nghe vậy cả kinh, thò đầu ra, nhìn thấy đống hỗn

độn dưới đất vẫn còn y nguyên, không thấy thu dọn tí nào, không khỏi ngẩn ra, “Tố Khiết, tối hôm qua các ngươi không vào

sao?”



Sắc mặt Tố Khiết hồng hồng, “Nương nương, hoàng

thượng kêu chúng nô tỳ đừng quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cho nên chúng nô tỳ chưa

tiến vào dọn dẹp.”



Hắn muốn lưu cho ta vài phần mặt mũi hay sao? Ta đảo

mắt nhìn, lại thấy Tố Khiết bắt đầu lau dọn nước đọng trên mặt đất, trong ánh

mắt nàng không có một chút khinh thường. Ta lại càng nghi hoặc, hắn đã đối xử

với ta như thế, sao lại còn bận tâm đến thể diện của ta trước mặt đám cung nữ?



Hạ Hầu Thần thật sự khiến ta càng lúc càng không hiểu.



Đã nghĩ không ra, ta liền không nghĩ nữa, kêu Tố Khiết

cầm y phục tới cho ta, tự mình mặc vào, lúc này mới đi ra khỏi màn. Tố Hoàn cầm

một cái bình sứ nhỏ bề ngoài tinh xảo thanh lịch đứng ở cạnh cửa, thần sắc kỳ

lạ, ta liền hỏi nàng: “Ngươi đang cầm cái gì?”



Mặt Tố Hoàn ửng hồng, “Hoàng thượng nói môi

ngài bị thương, nên cho người đem thuốc tới đây.”


Thái hậu lại uống một hớp canh, “Ngươi hầu hạ ta nhiều

năm, tận tâm tận lực, ai gia vẫn chưa giúp được ngươi cái gì. Hiện tại tuy

rằng ai gia thế yếu, nhưng ngoài cung chung quy luôn có một ít thân tín. Nếu

ngươi muốn truyền ra ngoài cung, ai gia có thể cho người chiếu cố mẫu thân

ngươi, giúp bà ấy áo cơm không lo.”



Ta vội vàng nhào về phía trước quỳ mọp xuống đất, mắt

ngân ngấn nước, “Thái

hậu nương nương, nô tì đa tạ ngài. Triều Nguyệt am gió nhiều nước lạnh, nô tì

lo lắng mẫu thân không có quần áo rét qua mùa đông, lo lắng bà vì thân phận tội

nô ở đó, bị ni cô khi nhục, lo lắng đến mấy ngày không ngủ ngon giấc.”



Nói tới đây, biểu lộ ta chân tình, nghẹn ngào cơ hồ

không thể lên tiếng.



Nàng tức thì thở dài một hơi, nói: “Ngươi thật ra cũng

được cái hiếu thuận, bản thân trở thành cái dạng này rồi, còn thương nhớ tới

mẫu thân của mình. Chung quy, thân nương (mẹ ruột) luôn tốt hơn dưỡng

nương( mẹ nuôi).”



Bà nhẹ giọng thở dài, lại bưng chén canh kia lên uống.



Ta thầm cười lạnh trong lòng, người trên danh nghĩa là

dưỡng nương nhưng không đối xử tốt với dưỡng tử, khó trách tân đế cuối cùng

cũng phản bội.



Ta cho thái hậu một cái nhược điểm, giao sự sống chết

của mẫu thân vào tay bà, không, hẳn là tánh mạng của đại nương. Từ sớm, khi Hạ

Hầu Thần biết bà ở Triều Nguyệt am, mẫu thân ta đã được ta an bài ổn thoả

tốt đẹp tại một nhà dân. Mà đại nương sau khi mang theo muội muội phản bội

chúng ta, bị quan phủ tróc nã, đưa tới vương phủ làm nô. Muội muội khác mẹ của

ta được nuông chiều từ bé, ở đó chịu không ít khổ cực. Vì che giấu tai mắt

người khác, lúc ta lên làm thượng cung, cũng đã nhờ người chuộc các nàng ra

khỏi phủ, an trí tại Triều Nguyệt am, thường nhờ người mang chút tiền bạc cho

các nàng, để mọi người cho rằng ở Triều Nguyệt chính là thân nương của ta. Cái

gọi là thỏ khôn phải đào ba lỗ, ta làm sao có thể để mẫu thân ta bại lộ trước

mặt người khác?



Với cái nhìn của thái hậu, ta giao phó thân nương vào

tay bà ta, bà còn có thể không yên tâm sao?



Hơn nữa, lấy cớ chiếu cố mẫu thân ta, thái hậu cũng

thăm dò: thứ nhất, xem ta có năng lực truyền tin tức ra ngoài cung hay không;

thứ hai, bà ta vội vã muốn truyền tin ra ngoài cung, chắc hẳn sắp có một chuyện

lớn xảy ra.



Mắt ta rưng rưng, cảm kích nói không nên lời, khiến

thần tình thái hậu càng hòa ái, bất giác nói với ta rất nhiều chuyện, thoạt

nhìn quan hệ càng lúc càng thân cận. Ta lại giỏi che giấu, tuy trong lòng mừng

thầm, nhưng biểu hiện ra lại là vô cùng biết ơn thái hậu. Hai bên đang hòa

thuận trò chuyện, lại nghe ngoài điện truyền tới tiếng người ồn ào, có thái

giám truyền lệnh ở ngoài cửa thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”



Ta lập tức kinh hãi mặt tối sầm, nhìn qua thái hậu,

biểu hiện của bà cũng mờ mịt,“Tại sao hắn lại tới đây?”



(1)Kim tước thoa: Cái mang trên đầu cô gái đứng trước.↑



(2)Song loa kế: Kiểu tóc truyền thống của cung

nữ.↑