Thượng Cung

Chương 10 : Người khiến đế vương ghét bỏ

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Ta cười cười, nói: “Khổng thượng cung là người trung hậu, đồ

vật làm ra cũng theo khuôn phép cũ, thật sự không có gì không thỏa đáng. Trâm

phượng này vốn dùng toàn những vật liệu đặc biệt tuyển chọn: nhất là đôi mắt

dùng dạ minh châu trăm năm khó tìm, thân phượng không phải chỉ dùng loại vàng

bình thường, mà là vàng ròng do nhóm gia công kim loại thí luyện vô số thứ mới

chế tạo thành công. Bởi vì khi nấu chảy thành thân phượng rồi thì không thể nấu

lại một lần nữa, cho nên cành trâm phượng này mới trở nên quý giá như vậy.

Nếu từ nay về sau, để nó vấy bụi trong kho, thì thật là đáng tiếc…”



Thời Phượng Cần lại cầm lấy trâm phượng, dùng ngón tay

vuốt ve, sau đó mới cẩn thận buông xuống, nói: “Chỉ sợ hoàng thượng

không vui khi bản cung mang thứ này.”



Ta nhìn trâm phượng trong tay nàng, hạt châu hình giọt

nước vẫn không khiến nó mất đi sự tỏa sáng vốn có, “Đồ nàng ta từng dùng

vốn là thứ tốt nhất, nhưng bây giờ hoàng hậu nương nương lại chấp chưởng hậu

cung, tự nhiên những đồ vật này sẽ về tay hoàng hậu nương nương thôi. Thần

thiếp nghĩ, hoàng thượng thấy vậy cao hứng còn không kịp.”



Thời Phượng Cần mỉm cười nhìn ta, “Ninh tuyển thị thực biết

nói chuyện, hèn gì trước kia có thể leo lên vị trí thượng cung.”



Ta hơi cúi đầu nói: “Dù cho từng làm thượng cung,

cũng phải nghe lệnh hoàng hậu nương nương. Nương nương nắm hậu cung trong tay,

đôi lúc không tiện ra mặt, thần thiếp có thể trợ giúp hoàng hậu nương nương một

tay.”



Cuối cùng cũng ta cũng nói ra mục đích khi tới nơi

này. Đây chính là cơ hội mà ta nung nấu, mưu đồ từ rất lâu. Ta biết, phi tần

bậc thấp như ta nếu không có lợi thế nhất định, làm sao có thể thành

công nương tựa vào cây đại thụ hoàng hậu này. Chỉ dựa vào việc mỗi ngày

nói chuyện phiếm nịnh bợ, thân phận Thời Phượng Cần như vậy, gia thế như vậy,

chắc hẳn từ nhỏ đến lớn sớm đã quen rồi. Cái nàng cần có, chỉ có thể là người

trợ giúp nàng mà thôi, nói thí dụ như tuy nàng đã nắm được quyền hành hậu cung,

nhưng nhân mã của thái hậu cơ hồ vẫn chưa hành động, nàng làm sao mà không khó

ăn khó ngủ cho được?



Thời Phượng Cần nhẹ giọng cười, thả trâm phượng lại

vào trong hộp gấm, “Không

biết Ninh tuyển thị có gì hay để bản cung xem một phen?”



Nàng đang hỏi ta có lợi thế gì. Ta mừng thầm trong

lòng, biết mình đã khiến nàng động tâm rồi. Ta cúi đầu nói: “Nếu như nương nương

thích vật nào của người cũ, thần thiếp có thể lấy vài món trở về. Tuy thần

thiếp không khéo tay, nhưng sửa chữ xong, bảo đảm không ai có thể nhận ra

được.”



Mặt Thời Phượng Cần hiện lên sắc thái vui mừng, cười

ra tiếng, gật đầu, “Bản

cung đúng là đã nhìn lầm, không ngờ Ninh tuyển thị còn có tài năng như thế.”



Đang cười nói, lại nghe thấy tiểu thái giám ở ngoài

điện hô to: “Hoàng

thượng giá lâm!”



Ta cả kinh, thiếu chút nữa từ trên ghế bật dậy. Gương

mặt Thời Phượng Cần lộ ra sự vui mừng từ đáy lòng, hô nhỏ một tiếng: “Biểu ca tới?” Rồi

bước nhanh ra ngoài nghênh giá. Lúc này ta mới vội vàng từ trên ghế đứng lên,

nhìn thấy thân ảnh màu vàng sáng kia, cũng không dám nhìn hắn, vội vàng quỳ

xuống.



“Hôm nay Cần nhi có khỏe không?” Giọng

nói hắn thân thiết hòa ái giống như từ chân trời truyền tới, khiến ta cơ hồ

hoài nghi hắn và người mà ta nhìn thấy thường ngày không phải là một. Xem ra,

hắn thật lòng yêu thích hoàng hậu, trong giọng nói để lộ sự yêu chiều sâu

sắc. Ta mừng thầm vì đã chọn đúng người, chỉ cần địa vị hoàng hậu được củng cố,

cần gì phải lo lắng đến địa vị của ta về sau?



Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nghe Thời Phượng Cần lộ ra

ngữ khí nũng nịu của nữ nhi, “Sao ngày hôm nay, muộn như

vậy biểu ca mới xuống triều?”



“Vốn

là muốn tới sớm một chút, các triều thần lại ngăn trở. Yến hội ngày hôm nay Cần
buông hai tay ra, thò đầu ra dò xét, lại thấy mặt hắn đầy phẫn nộ đứng ở ngoài

màn xanh, trong tay nắm chặt thắt lưng màu vàng.



Ta nhận mệnh duỗi hai tay ra để trên đầu giường mộc

lan, khép hờ cặp mắt, lẳng lặng chờ.



Chăn gấm che trên thân thể lập tức bị hắn kéo ra, tuy

không có gió lạnh, lại khiến cả người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn nghiến răng

nghiến lợi nói: “Ninh

Vũ Nhu, đây mới là nàng chân chính phải không?”



Hắn vừa cắn răng, vừa dùng thắt lưng màu vàng trói hai

tay ta ở trên đầu giường, thân thể ẩm ướt bao trùm lên. Dưới sự kinh hoảng rối

loạn, ta chỉ cảm thấy thân thể mình đặc biệt khô khốc buộc chặt, lại làm cho hắn

khó kìm lòng nổi, thấp giọng thở gấp, lập tức vọt tiến vào.



Ta nhìn trướng đỉnh lay động, tận lực xem nhẹ sự đau

đớn của thân thể, nhắc nhở bản thân, đừng quên hắn là hoàng thượng, chúa tể có

đại quyền sinh sát, những tủi thân mình chịu lập tức sẽ qua, hắn có nhiều nữ

nhân như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ ném ta vào trong góc.



Nhưng thân thể lại bị hắn làm cho càng lúc càng đau.

Tựa hồ hắn muốn đem tất cả phẫn nộ trút lên thân ta, một lần hôm nay, vô cùng

lâu.



Ta chỉ đành cắn răng chịu đựng, nghĩ đến chuyện

khác dời đi tâm tư. Ngẫm lại chỗ hoàng hậu, khi nàng biết ta lại nhận hoàng

ân một lần nữa sẽ nảy sinh tâm tư thế nào? Nếu như nàng không tin ta

nữa, cho rằng ta cướp đoạt sự ân sủng của hoàng thượng, phải làm sao xoay

chuyển tình hình đây?



Làn môi đột nhiên đau đớn một trận, ta mở cặp

mắt khép hờ ra, lại thấy Hạ Hầu Thần vừa chuyển động trên thân ta, vừa

lạnh lùng mà nói: “Chuyên

tâm một chút!”



Có vị mằn mặn chảy vào trong miệng, lần này hắn cắn

không nhẹ, ta vội vàng thu hồi tâm tư, cảm giác đau đớn lại từng đợt từng đợt

đánh úp lại, ta nhịn không được nữa, “Hoàng thượng, thần thiếp chịu không nổi.”



Hắn oán hận mà nói: “Nàng cũng có lúc chịu không nổi sao? Không

phải bất cứ lúc nào, nàng cũng tìm kiếm đường thoát thân sao? Nàng mà

cũng có lúc chịu không nổi à?”



Động tác của hắn càng thêm kịch liệt, ta thật sự chịu

không nổi, nghẹn ngào ra tiếng:“Hoàng thượng, ngài tha cho thần thiếp,

thần thiếp thật sự chịu không nổi.”



Nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống. Hắn

chậm rãi ngừng động tác, vuốt ve khóe mắt ta, động tác bỗng nhiên lại tăng

mạnh, oán hận mà nói: “Nàng làm sao lại chịu không nổi? Đến ta, nàng cũng dám

không để vào mắt kia mà!”



Ta đau đến cơ hồ cuộn tròn lại, gào khóc thảm thiết, “Hoàng thượng, những gì

thần thiếp làm, chẳng qua là muốn tìm một chỗ sinh tồn trong hoàng cung mà

thôi! Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua là cây trâm trên tay người, cẩm y trên

thân, ghế ngồi dưới thân.. Thần thiếp thật sự thân bất do kỷ*, hoàng thượng…”



(*Thân

bất do kỷ: Không thể tự quyết định, không thể hành động theo ý mình.)



Hắn đột nhiên ngừng lại. Ta cảm thấy một cỗ nhiệt lưu

nhập thẳng vào thân thể, đau đớn giảm xuống, nhưng nỗi thương tâm lại ùa tới,

không thể ngừng. Cảm giác hắn rời khỏi thân thể ta, thắt lưng trên taycũng bị

cởi bỏ, ta cuộn tròn lại ở đầu giường, thương tâm không kềm chế được. Từ nhỏ

nương đã nói cho ta, đừng khóc a, muội muội, khóc không có tác dụng gì, đã

không khiến người khác đồng tình, lại còn làm cho người ta phiền chán; đừng

khóc a, mỗi lần sắp khóc ra, hãy cắn chặt răng chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng,

con sẽ không khóc nữa! Từ nhỏ ta đã nhớ rõ lời nương nói với ta, cho nên, ta

rất ít khóc, khi còn nhỏ có ngã sấp xuống đất, ngã đến đầu rách máu chảy, ta

chẳng qua chỉ vỗ vỗ bùn đất trên người, đứng dậy, không khóc, trước giờ không

khóc. Nhưng đêm nay, nước mắt ta lại không thể ngừng, cứ như muốn chảy

khô nước mắt của cả cuộc đời này.