Thượng Cung

Chương 9 : Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng dần dần nghiêng về hướng tây

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Tố Khiết bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi vào, khom

lưng, ở trước trướng nhẹ giọng kêu: “Nương nương, dậy thôi.”



Ta chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Hôm nay là ngày thỉnh an

hoàng hậu?”



Tố Khiết khẽ gật đầu, “Nương nương mỗi lần đến

này ngày từ canh bốn đã bắt đầu thay trang phục rồi, ngày hôm nay thật sự là

hơi muộn rồi.”



Ta đẩy tấm màn xanh ra lười nhát đứng dậy, nói: “Không muộn, dù sao ta

cũng không phải là người muộn nhất.”



Mỗi lần phi tần trong cung gặp nhau tại Chiêu Thuần

cung, Sư Viện Viện luôn luôn đến sau cùng, sớm đã chọc chúng phi tần bất mãn,

nàng ta vẫn không chịu đổi tánh, thực là khiến ta bội phục.



“Nương

nương, hôm nay chải búi tóc ngược(1) nhé. Phù hợp với thoa ngọc tím kim phượng

cục Thượng Cung đưa tới, mặc chiếc váy thêu hoa sen đang nở, vừa thể hiện được

vẻ cao quý của nương nương cũng không đến mức quá bắt mắt.”



Tố Khiết luôn rất nhiều lời, ta gật đầu tán thành,

nói: “Theo

ý ngươi đi.”



Váy lụa xứng với ngọc trâm hình phượng



Tố Khiết rất ít khi được ta khen ngợi, nghe được câu

này, vô cùng vui mừng đi chuẩn bị. Ta hơi kỳ quái: tuy nói Tố Khiết vào cung

chưa lâu, nhưng trong cung là một cái chảo nhuộm cực lớn, nàng ở bên cạnh ta đã

mấy tháng, phải nghe nói tình cảnh của ta rồi chứ, vì sao lại vẫn trước sau như

một đối xử tốt với ta?



Chờ nàng cất kỹ quần áo và thoa, ta nhịn không được

hỏi: “Tố

Khiết, mấy ngày nay, đi theo bản phi, có cảm thấy thiệt thòi không?”



Tố Khiết hoảng hồn vội vàng quỳ xuống, “Nương nương, nô tì sao

dám than thiệt thòi? Có thể hầu hạ nương nương, là phúc khí nô tì đã tu luyện

từ mấy kiếp. Nô tì mới vào cung, được đi theo hầu hạ ngài, không biết đã cao

hứng biết bao nhiêu. Trước khi vào cung, nô tì vốn là nha hoàn chế thoa

của Bảo khí phường, tay nghề khéo léo, mới bị tuyển vào cung. Trước kia

nương nương có chế tạo vài món phỉ thúy nạm vàng, lưu truyền ra ngoài, được Bảo

khí phường cất giữ, nhờ món đồ này, phòng chế phẩm trở thành nơi nổi tiếng dân

gian. Đại danh của nương nương, nô tì nghe được, thật là như sấm bên tai!”



Ta cảm thấy hứng thú, không nghĩ đến châu thoa bình

thường ta chế tạo trong cung, ở dân gian lại được tôn sùng đến vậy, liền

hỏi: “Là

loại châu thoa nào truyền ra ngoài cung?”



Tố Khiết nói: “Có một đôi song thúy uyên thoa, một bộ

trâm ngọc, cùng với vòng ngọc ngà voi…”
tới rồi.



Ta vội vàng dập đầu lạy nói: “Hoàng thượng tới Lan

Nhược hiên của thần thiếp, đơn giản là hoa lan trong viện thần thiếp nở nhiều,

hoàng thượng nghe nói, mới đi qua nhìn xem. Lan Nhược hiên của thần thiếp, vốn

là nơi Lan quý nhân trồng hoa lan. Lúc Lan quý nhân còn được sủng ái nhất hậu

cung, tuy thần thiếp tuổi còn nhỏ nhưng cũng có nghe nói quachuyện

này. Về sau Lan quý nhân bị hoạch tội chết trong lãnh cung, hoa lan ở

Lan Nhược hiên liền không có ai trông giữ, dần dần điêu tàn. Sau này, thần

thiếp vào ở nơi đó, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mớichăm sóc hoa lan,

không nghĩ đến lan nhụy điệp cực kỳ khó chiều chuộng lại nở rộ. Cho thấy tuy

người cũ đã đi, nhưng thứ lưu lại tốt thì cũng vẫn tốt. Hoa đã như vậy, châu

thoa cũng như vậy. Bổ sung thêm một chút, sửa lại kiểu dáng một chút, đồ cũ lại

sáng rỡ như mới. Người cũ tuy không tốt, không hẳn là không thể thay đổi, chỉ

vì còn chút dây dưa với cũ chủ, nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.”



Ta ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hoàng hậu một cái, lại

thấy hoàng hậu dùng ngón tay nhẹ lướt qua kim thúy phượng hoàng cắm trên đầu,

thật lâu sau cũng vẫn không lên tiếng.



Nguyệt Dung Hoa cùng một đám phi tần lại không rõ ta

đi một vòng lớn, không trách tội mình mà lại nói đến hoa lan và Lan quý nhân là

sao, nhất thời giật mình, không có ai hùng hổ doạ người nữa.



Đúng như ta dự đoán, Thời Phượng Cần là một nữ nhân

thông minh, nàng không còn dây dưa chuyện này nữa, lại mở đề tài, nói qua

chuyện khác. Các phi tần khác cùng một hội gió chiều nào theo chiều ấy, thấy

Thời Phượng Cần đã không nhắc tới, liền không có người nào ngốc nghếch

nhắc lại việc này. Thẳng đến khi tiệc rượu kết thúc, Hạ Hầu Thần cũng không

đến, nhóm phi tần tiện đà hết hứng, yến hội tan rất vui vẻ. Mà ta, lại bị Thời

Phượng Cần lấy lý do chỉ vàng trên trâm phượng bị lỏng ra, giữ lại.



Ta biết nàng đã hiểu ý ta, không phí công ta chờ đợi

thật lâu, rốt cuộc cơ hội đã tới rồi.



Khi ta tiến vào trong nội đường, trên tay Thời Phượng

Cần đang vuốt vuốt hạt châu hình giọt lệ mới thêm vào kim thúy phượng hoàng,

hạt châu trong suốt như nước nhảy lên trong tay nàng. Ta như thường lệ hành lễ

với nàng, nàng kêu người chuẩn bị chỗ ngồi cho ta.



Đặt kim thúy phượng hoàng trong mâm tử đàn trải gấm

bên cạnh, lúc này nàng mới cười nói: “Ninh tuyển thị không hổ

trước kia từng làm thượng cung, liếc mắt một cái đã nhận ra cái này là kim

thúy phượng hoàng của thái hậu. Theo lệ, thứ này không thể dùng nữa, do nội thị

giám chịu trách nhiệm thu lại. Ta thật sự thích thủ công tinh xảo của đồ vật

này, vì vậy mà kêu cục Thượng Cung sửa lại rồi trình lên. Hiện giờ cục Thượng

Cung không có Ninh tuyển thị chủ trì đại cục, cũng không biết sửa như vậy có

thích hợp hay không.”



(1) Búi tóc ngược:↑



(2) Búi tóc Loan Phượng trong mây:↑