Thượng Cung
Chương 8 : Sóng gió vẫn gào thét trong âm thầm
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Sắc mặt Khổng thượng cung tuy bình tĩnh, nhưng ta biết,
hô hấp của nàng cơ hồ ngừng lại, trong ánh mắt hiện lên thần sắc vội vã. Những
thứ Thượng cung tự tay ghi chép, trải qua tâm huyết của hơn mười đại thượng
cung, toàn là bí quyết chế tạo quý giá. Kỳ thật tay nghề của nghệ nhân trong
cung cũng không khác gì dân gian, mỗi người đều có bí quyết độc môn tổ truyền,
biện pháp truyền lại duy nhất, chỉ có tự tay ghi chép, chờ đến khi mình không
còn ngồi trên vị trí này, không ai có thể uy hiếp được mình nữa, mới lưu lại
cho tân thượng cung.
Nếu như không có bản ghi chép này, tương đương với
thượng cung không có vốn liếng riêng, vị trí của Khổng thượng cung bất cứ lúc
nào cũng có thể bị người khác thay thế. Nếu vị cấp dưới nào được quý nhân trong
cung thưởng thức, đuổi nàng xuống ngựa, cũng không phải không có khả năng.
Ta trở thành nữ nhân của hoàng thượng, vị trí thượng
cung liền vô duyên với ta, nhưng trong lòng vị Khổng thượng cung này vẫn còn hi
vọng. Chỉ cần trong lòng nàng còn hi vọng, liền có thể mặc ta sai khiến!
Ta mỉm cười hỏi nàng: “Nghe nói Khổng thượng
cung vài lần phái phòng ăn đặc biệt nấu canh thuốc ninh khí dưỡng thần đưa đến
Trường Tín cung, ở chỗ ta lại có mấy phương thuốc tự tay ghi nên nhớ rất kỹ,
không bằng để ta viết ra, trợ giúp Khổng thượng cung một tay?”
Khổng thượng cung thần tình khó dò nhìn ta, tiện đà
cười cười, ”Nương
nương thực là tốt bụng, còn nhớ đến người xưa.”
Ta thở dài: “Bà ấy cũng đã từng giúp ta, người đã
giúp ta, ta luôn khắc ghi trong tim.”
Trong phòng thoang thoảng mùi trà, Khổng thượng cung
trầm mặc trong hương trà thật lâu, sau đó nói khẽ: “Vậy để nô tì giúp
nương nương hoàn thành tâm nguyện này?”
Ta cười cười, đậy chén trà lại, tiếng động thanh thúy
dễ nghe vang vọng trong không gian, “Bản phi tự nhiên sẽ nhớ kỹ phần ân tình
này của ngươi.“
Khổng thượng cung đứng dậy cung kính hành lễ với ta,
cáo từ.
Xem ra đêm nay lại là đêm trăng sáng. Nghe
nói người xưa kia cả ngày ở trong cung bái phật đọc kinh, không biết Đạo
Phật có thể bình ổn tâm tư của bà ấy không.
Đêm nay, quả nhiên là một đêm trăng đẹp, mặt trăng như
caí khay bạc chiếu lên lớp ngói lưu ly trong hoàng cung khiến nó lung linh tỏa
sáng. Ta mặc một bộ y phục cung nữ, trong tay mang theo canh thuốc do thượng
thiện phòng chuẩn bị riêng cho thái hậu, đi trên cầu thang đá khắc phượng tại
Trường Tín cung. Vì có lệnh bài của cục Thượng Cung, mà mỗi ngày đến thời điểm
này, luôn có người của cục Thượng Cung mang canh đến cho thái hậu, cho nên,
cũng không khiến người bên ngoài chú ý. Người khác cũng không nghĩ tới, vào
thời điểm này Trường Tín cung mà người bên ngoài sợ hãi tránh né không kịp, lại
còn có người dám mò tới.
Mà người tới, lại là thượng cung tiền nhiệm Ninh Vũ
Nhu nổi tiếng lạnh lùng, bạc bẽo.
Nhờ bảo canh này có cách thưởng thức đặc biệt, cung nữ
dẫn đường mới chịu để ta gặp mặt thái hậu.
Trường Tín cung vẫn như cũ, tường đỏ ngói xanh, cửa sổ
gỗ lim, vĩnh viễn không lộ ra một chút điêu tàn. Tại các sảnh, vẫn cắm những
nhành ngọc lan dài tươi mới nhất, trên cành lan vẫn không dính một hạt bụi nhỏ.
Tuyên Hòa đế chiếu cố mẫu hậu hắn thật sự rất tốt. Bởi vì mẹ đẻ của tân đế đã
qua đời, thái hậu vẫn chưa bị tước đoạt phong hào. Nàng vẫn là thái hậu như cũ,
nhưng quyền thế lại không giống, nàng bị bẻ gãy vây cánh, trở thành một vị phụ
nhân bình thường được hưởng thụ địa vị cao quý và vinh hoa phú quý trong hậu
cung.
Trước mắt xuất hiện một thiền đường* nho nhỏ, tiếng mõ
đơn điệu từ trong thiền đường truyền ra. Cung nữ dẫn đường xoay người lui
xuống.
(*Thiền
như không biết các nàng đang tranh cãi, nói: “ Buổi tối hôm nay có ai đến không?”
Tố Khiết đi tới đỡ lấy ta, nói: “Nương nương, gấp chết
nô tì rồi. Vừa mới nãy Tiểu Thuận Tử bên cạnh Khang tổng quản mang thuốc trị
thương tới đây, nói là hoàng thượng phân phó, bảo nương nương khi gội đầu dùng
nước nóng rửa sạch vết thương, sau đó bôi lên, sẽ lành rất nhanh.”
Nghĩ đến mấy ngày hôm trước Sư Viện Viện hái hoa ở ngự
hoa viên, bị hoa đâm ngón tay, vừa vặn để hoàng thượng nhìn thấy, liền kêu ngự
y đến xem bệnh, nhiệt náo cơ hồ mọi người đều biết, mà ta, lại chỉ có thể kêu
một tiểu thái giám lén lút mang thuốc tới. Hắn sợ ta chết tại Lan Nhược hiên,
mất đi giá trị tiềm ẩn chăng?
Thuốc mỡ trong suốt có hương thơm, bỏ trong một cái
hộp sắt nho nhỏ khắc hoa lan Cảnh Thái. Hộp sắt không biết là do thượng cung
nào trước đây chế ra, thủ công tinh xảo, kiểu dáng ta lại chưa hề gặp qua, thầm
nghĩ tuy mình từng là thượng cung, nhưng đồ vật quý giá trong hoàng cung cũng
chưa chắc biết hết được.
Tố Khiết Tố Hoàn giúp ta gội đầu, lại gội ra không ít
máu loãng, ta thấy mắt Tố Khiết ngân ngấn nước, mà thần sắc Tố Hoàn thì
thờ ơ, tựa hồ như không thấy. Dùng thuốc mỡ bôi lên, sau đó máu lập tức ngừng
chảy.
Thuốc mỡ man mát này khiến những cơn đau đầu từng đợt
như động kinh từ sau khi bị thương dường như ngừng lại, để ta ngủ ngon một
giấc.
Những ngày tiếp theo, nửa đêm ta thường đến bái
phỏng thái hậu nương nương đang ăn chay lễ Phật tại Trường Tín cung. Dưới sự
phối hợp của Khổng Văn Trân, lại mang qua cho nàng một ít đồ dùng thích hợp.
Khổng Văn Trân thấy ta bất luận là chế áo hay nấu canh đều tuyệt diệu, trong
lòng càng cực kỳ hâm mộ, càng không dám bác yêu cầu của ta, tận tâm tận lực xử
lý giúp ta, giúp ta mang qua cho thái hậu nương nương. Ta không kể lể với thái
hậu rằng ta bị tân đế đối xử tệ thế nào, nhưng thái độ nàng đối với ta lại hòa
nhã hơn. Ta nghĩ, đây đã là một tiến bộ cực lớn rồi.
Triều đại này từ rất lâu trước kia đã bãi bỏ chế độ
phi tần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an hoàng hậu, sửa thành một tháng phi tần
trong nội cung sẽ gặp nhau một lần. Các phi tần khác thấy Thời hoàng hậu nắm
hậu cung trong tay, quyền thế như mặt trời ban trưa, liền thường chạy tới chỗ
nàng, ta lại không qua đó lấy một lần, trừ phi truyền triệu hay là thỉnh an
theo thông lệ, ta mới xuất hiện tại Chiêu Thuần cung của Thời hoàng hậu.
Ta nghĩ, tất cả những gì ta làm, chắc hẳn đã truyền
đến trong tai thái hậu rồi.
Sau khi tân đế đăng cơ, tuy Nhị hoàng tử được phong
làm Tín vương cấp đất, nhưng vẫn được các phiên vương ủng hộ như trước. Tân đế
vẫn chưa có hành động, có lẽ một là vì muốn lưu truyền thanh danh tốt, hai là
triều chính bị đảng thái hậu cầm giữ nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn,
hắn cũng chưa có biện pháp xuống tay trừng trị.
Nhìn triều đình bình tĩnh, vẫn chưa đại khai sát giới
như lúc Vũ Đế tiền triều mới đăng đế vị, nhưng bão tố trong âm thầm chỉ sợ càng
kịch liệt hơn .
Đã nhiều ngày êm đềm gió thổi mây trôi, miệng vết
thương trên đầu cũng dần dần lành lại. Nghĩ đến mình càng ngày càng gần mục
tiêu, tâm tình ta cũng không khỏi tốt lên. Từ sau lần thị tẩm trước đó, Hạ Hầu
Thần cũng không có gọi đến ta nữa, có lẽ hắn trút nỗi tức giận trong lòng xong,
liền không để ta ở trong lòng. Ta tất nhiên là vui mừng vì sự thành công này.
Dựa theo sự phát triển của kế hoạch, tối đa một hai tháng nữa, ta sẽ tìm được
một con đường ra khác.
Ta lười nhát nằm trên giường, nhìn trướng hoa màu xanh
trên đỉnh đầu. Trướng màu xanh ngọc bị gió thổi qua, những chuỗi ngọc phỉ thúy
rủ xuống liền đinh đang rung động, giống như tiếng chuông gió.
(1)Búi tóc Thùy loa:↑
(2)Cát thú: Con vât tượng trưng cho may mắn thường
được để trên nóc nhà.↑