Thượng Cung

Chương 7 : Nghi ngờ tan giấc mộng xuân, mây đen ẩn chiếu trên lan hiên

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Hai tên thái giám mang tới một cái ghế dài phủ vải

xanh. Dự cảm không tốt trong lòng ta càng ngày càng mạnh. Cho đến khi người

trong phòng đi hết, Khang Đại Vi từ bên ngoài đóng cửa sân lại, Hạ Hầu Thần ném

lên đầu ta một thứ gì đó, nói: “Mặc vào!”



Ta giật món đồ trên đầu xuống, lại phát hiện chính là

cái váy bách điểu kia. Váy bách điểu này vốn được chế tạo dựa theo thân hình Sư

Viện Viện, thân hình Sư Viện Viện hết sức nhỏ nhắn, ta cao hơn nàng nửa cái

đầu, hơn nữa bộ ngực lớn hơn nàng rất nhiều, làm sao có thể mặc vừa?



“Hoàng

thượng, váy này thần thiếp còn chưa thêu xong!”



“Kêu nàng mặc thì mặc đi, không cần nói nhiều như vậy?”



Hạ Hầu Thần khom người ngồi trên chiếc ghế dài mà hai

tên thái giám vừa mới chuyển vào. Ta không khỏi run run —— sao ta lại không

nhận cái ghế dài kia?



Trở lại trong phòng, cởi áo ngoài, ta mặc chiếc váy

bách điểu kia vào. Phần eo tuy có chặt một chút, vẫn có thể miễn cưỡng chống

đỡ, nhưng bộ ngực thì hết cách, dù cho ta dùng sức thế nào vẫn không thể buộc

lại được,vẫn lộ ra một lóng tay, thấy rõ nửa bộ ngực. Nhìn vào trong gương, bộ

ngực tựa hồ muốn phá y phục mà ra. Ta phải tìm thêm một cái khăn choàng, choàng

trên vai che ngực lại, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.



Hạ Hầu Thần ngồi trên ghế xuân bên ngoài, quay mặt về

phía ta. Ta cảm thấy hắn đôi mắt càng ngày càng sâu, tựa hồ như màn đêm trước

khi giông bão tới. Thời điểm này, trong đầu ta trống rỗng, vết thương

trên đầu hơi đau nhức, cũng chẳng quan tâm bảo trì biểu tình hoàn mỹ ngày

thường, thẳng tắp đi về hướng hắn.



“Lấy khăn choàng xuống.” Ngữ

điệu của hắn đầy vẻ trêu đùa. Ta đã rõ ràng, bất luận thời điểm nào, hắn cũng

không quên nhục nhã ta, muốn đòi lại toàn bộ sự nhục nhã ta từng tặng cho hắn.

Hắn không thể khoan dung với kẻ phản bội, huống chi là một thượng cung phản bội.

Hắn lúc nào cũng nhắc nhở ta: ngươi không có cái gì gọi là thanh cao, ngươi đã

không biết xấu hổ, như vậy việc không biết xấu hổ gì cũng có thể làm được!



Ta chậm rãi gỡ khăn choàng xuống, ngẩng đầu nhìn trăng

sáng, chờ đợi hắn trừng phạt—— khăn chòang vừa vặn có thể làm dây trói tay.





Tới đây ngồi!”



“Thần

thiếp không dám.”



“Nàng

còn có chuyện không dám làm sao?”



Ta đành chậm rãi đi qua ngồi xuống nửa cái mông. Có

lúc ta nghĩ, hắn thích đày đoạ người khác, mà ta cũng là người duy nhất hắn có

thể đày đoạ—— phi tần trong cung, chức quan của phụ thân tuy nhỏ, nhưng

rốt cuộc cũng có chỗ dựa vững chắc, không như ta, như lá dạt bèo trôi, hắn

không thể đày đoạ các nàng, người duy nhất có thể đày đoạ, chính là ta —— không

bằng ta nhắm mắt đảm đương vai trò này, dù sao hai ba tháng mới có một lần,

cũng coi như tạm ổn.



Chỉ tiếc là bất luận ta tự gây mê mình như thế nào,

vừa nhìn thấy chiếc ghế xuân phủ vải xanh kia, hai chân vẫn hơi run rẩy.



Hắn đưa tay ra, kéo ta qua, ngón tay nhíu lại, liền

phá tan vạt áo trước ngực vốn đã không thể nào buộc chặt. Cả bộ ngực lộ dưới


Ta chậm rãi dùng điểm tâm. Cái khay trên bàn vừa mới

dọn đi không lâu, Khổng thượng cung đã tới, còn mang theo không ít tơ vàng kim

thêu cho ta. Có lẽ là đã biết chuyện tối hôm qua ta ở chỗ Sư Viện Viện thêu váy

bách điểu, nàng đầu tiên là xin lỗi : “Sau khi nô tì làm thượng cung, thủy

chung không có tài nghệ phi phàm như nương nương, làm váy bách điểu

chỉ biết nhìn tổng thể, chẳng quan tâm đến tiểu tiết, khiến một đám chim hoạt

bát trở nên khô khan như khúc gỗ, lại phiền nương nương tự mình ra tay…”



Ta ung dung nhận lấy tơ vàng kim thêu, khẽ mỉm cười

nói: “Chuyện

này cũng làm khó Khổng thượng cung, nhậm chức thượng cung chưa lâu, người lại

chân thật trung hậu, mấy tiểu tiết như thế, chỉ có người như bản phi, thường

xuyên nhìn trước ngó sau, tâm tư nhiều vô cùng mới nhận ra được, có lúc bản

thân cũng thấy phiền. Bất quá may là váy này hoàng thượng đã ban cho bản phi

rồi. Tuy chỉ mới thêu được một nửa, bản phi mặc vào, hoàng thượng cũng không

nói gì nữa…”



Khổng thượng cung nghe vậy, miễn cưỡng cười

cười, “Hoàng

thượng thật yêu chiều nương nương, ngay cả váy của nương nương khác cũng

mang tặng nương nương.”



Ta thở dài một hơi, nói: “Ai bảo hoàng thượng

bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn nhìn xem váy bách điểu sau khi thêu con

ngươi vào mặc ở trên người bản phi có linh động hoạt bát như thế hay không?”



Khổng thượng cung tới nhanh như vậy, tất nhiên là đã

nghe được tin tức ta chịu ấm ức tại chỗ Sư Viện Viện. Có câu việc tốt không ra

tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, nàng tất nhiên là đến tìm hiểu, sau đó lại

cân nhắc bước hành động tiếp theo.



Thấy nàng cũng không biết chuyện hoàng thượng sau lần

đó đã đến Lan Nhược hiên. Ta ngẫm nghĩ một chút, liền rõ ràng, hoàng thượng

không muốn truyền chuyện này ra ngoài. Đầu ta bị thương, hơn nữa đêm đó

hắn đi ra từ chỗ Sư Viện Viện, nếu như truyền ra ngoài, không biết sẽ biến

thành lời đồn nhảm gì. Hắn vừa mới đăng đế vị, không muốn triều đình chưa bình

ổn nội bộ lại mâu thuẫn.



Khổng thượng cung bán tín bán nghi, ta biết rõ tính

cách của nàng, càng như vậy, nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Nàng cười nói: “Hôm nay nương nương gọi nô tỳ tới đây,

nói là có chút đồ vật thú vị nhờ nô tỳ bình luận. Nương nương quá khiêm nhường

rồi. Nương nương vốn là người thông tuệ, tất cả sách quý về chế đồ trong cục

Thượng Cung, nương nương gần như thuộc nằm lòng, có thứ gì có thể tránh

được pháp nhãn của nương nương?”



Tố Hoàn bưng nước trà tới, để trên bàn. Ta nâng chung

trà lên, tỏ ý mời Khổng thượng cung cùng uống. Sau lần thăm dò đó, cục Thượng

Cung không dám cắt xén đồ dùng của ta nữa, mang tới cho ta là Mao tiêm trà

thượng đẳng, màu trà lục nhạt, vào miệng thì mùi thơm ngát mềm mại nhu hòa, lá

trà đều như kim châm rơi thẳng xuống đáy chén.



Ta uống một hớp trà, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu trên cây hoa quế, từng điểm vàng óng phản xạ

ánh mặt trời, có hơi chói mắt. Ta nói: “Cũng chỉ là chút chuyện phiếm, không

tính là bình luận cái gì. Kỳ thật phát hiện điểm thiếu sót của váy bách điểu

chẳng phải do bản phi tâm tư độc đáo, mà là lão thượng cung tiền nhiệm từng

nhắc tới trong cuốn sổ tự tay nàng ghi chép, ta mới dễ dàng nói ra.”



(1) Cây hoa quế: