Thượng Cung
Chương 6 : Đêm xuân đầy phòng, âm thầm thêu váy lụa
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Ta đặt váy bách điểu lên khung may áo, chọn chỉ vàng.
Kỳ thật, đôi mắt chim dưới tài nghệ cao siêu của thợ
thêu Thượng Chế phòng đã đủ hoàn mỹ, điểm duy nhất chưa hoàn hảo, đó là trong
mắt chúng không có thần thái. Chỉ cần dùng chỉ vàng để thắp sáng thần thái
trong mỗi đôi mắt, như vậy sẽ thổi sự sống vào cả bức tranh bách điểu.
Trên mảnh váy này có mấy trăm con chim, mỗi một con
chim nhỏ lại có một đôi mắt sáng rực rỡ, thoạt nhìn thì thấy phức tạp, trên
thực tế, chỉ cần biết đúng kĩ thuật, hai canh giờ là có thể hoàn thành.
Có lẽ còn kịp trở về ngủ một giấc, về phần chỗ hoàng
hậu, xem ra phải đợi đến ngày mai mới có thể đi được.
Ta xâu chỉ vàng xong, đang định bắt đầu, lại nghe thấy
cách vách mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ, thầm nghĩ tấm ván gỗ này cũng quá
mỏng, Thượng Chế phòng phải làm sao để cho tiếng động long phượng hòa loan* này
không truyền qua mới tốt.
(*Long phượng hòa loan: chỉ việc XXOO của vua =.=)
Ta lắc đầu cười thầm, lại suy nghĩ lung tung rồi,
không băn khoăn nữa, công việc của cục Thượng Cung rốt cuộc đã không còn liên
quan đến ta.
Ta dỡ xuống tất cả tâm tư, suy nghĩ về sau phải tìm
một chỗ dựa vững chắc khác, mà vấn đề khó khăn Hạ Hầu Thần ra, lần này cũng nhẹ
nhàng qua cửa. Lúc này trong phòng không có một bóng người, không cần điều
chỉnh biểu tình trên gương mặt, ta theo tiếng rên rỉ lúc có lúc không bắt đầu
thêu cực nhanh. Tâm tình tốt lên một chút đương nhiên thêu nhanh hơn, một canh
giờ đã thêu được nửa bức. Bên ngoài đêm tối như mực, đa số mọi người trong cung
đã ngủ, bọn thị vệ bắt đầu giao ban. Đúng như ta dự đoán, chưa đầy một canh
giờ, váy bách điểu sẽ xong, ta có thể quay về ngủ một giấc.
Căng giá may áo ra một lần nữa, lật qua một mặt
khác của váy bách điểu, xuyên chỉ vàng qua lỗ kim, đang muốn tiếp tục làm việc,
bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một cơn gió lùa vào, khiến ánh nến
nhảy lên nhảy xuống. Ta ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên thấy Hạ Hầu Thần mặc áo
trong màu vàng sáng, tóc rối tung, đứng ngay chính giữa cửa, nhìn ta. Ta liền
quỳ xuống thỉnh an, vừa lập tức điều chỉnh biểu tình của mình, nhưng lúc nãy
đang thêu cao hứng, đột ngột không biết hiện thời phải điều chỉnh thành biểu
tình hơi bi thương, hay là hơi cao hứng đây.
Tố Hoàn cắt ngang lời nói của nàng, “Dùng tóc bên cạnh che
đi, có thể nhìn không ra.”
Tố Khiết nói: “Nương nương, phải bôi một chút thuốc mới
được.”
Ta suy nghĩ, “Ngày mai hãy bôi đi. Dùng tàn hương trộn
dầu vừng mới có thể che khuất mùi máu.”
Tố Hoàn nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán
thưởng, nói khẽ: “Nương
nương, nô tỳ đi lấy.”
Đứa trẻ thuần khiết như Tố Khiết , không hiểu vì sao
ta lại làm như thế. Ta không thể lấyđược nửa điểm thương hại từ Hạ Hầu Thần,
bởi vì, hắn vốn không yêu chiều ta, đào đâu ra sự thương hại. Từ lần trước hắn
sủng hạnh ta, tính ra đã qua hai tháng, hơn nữa trong bữa yến tiệc, ta lại đắc
tội Sư Viện Viện, tăng thêm một kẻ thù, nếu như không để hắn sủng hạnh ta một
lần nữa, như vậy, tất cả sóng ngầm nấp dưới nền đất đều sẽ nổi lên bề mặt.
Tố Hoàn giúp ta búi tóc xong. Ở chỗ bị thương xoa tàn
hương và mỡ cầm máu, lại cắm lên một đóa hoa lụa màu hồng, liền hoàn toàn nhận
không ra sự chật vật ban đầu.
Đúng lúc này, lại nghe được ngoài viện có người nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta dẫn theo Tố Hoàn, Tố Khiết đi vào trong viện, hành
lễ nghênh giá. Hắn thấy ta xuất hiện ở trong sân, hơi giật mình, lại cười, “Trẫm đã xem thường
Ninh tuyển thị rồi. Nàng tuổi còn trẻ mà có thể nắm giữ chức thượng cung, tự
nhiên sẽ không bị vấn đề nho nhỏ này làm khó.”
Ta uyển chuyển hành lễ với hắn, lần này lại rất nhanh
đã nghe thấy tiếng bình thân. Ta vốn có lỗi với hắn, hắn không hoà nhã với ta,
tất nhiên là hợp tình hợp lý, nếu như có một ngày hắn ôn hoà với ta, ta cũng sẽ
sợ hãi, không rõ có phải đến bữa tiệc cuối cùng rồi hay không. Ta kỳ thật rất
là sợ chết.
Khang Đại Vi vung tay lên, hai tên thái giám liền đẩy
Tố Khiết và Tố Hoàn ra ngoài. Ta lắp bắp kinh hãi, nỗi sợ hãi dâng lên trong
lòng. Chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn muốn xử lý ta sao?