Thượng Cung

Chương 36 : Son phấn nhuận hai má, khiến mọi người ước ao

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Ngày qua ngày, thân thể Ninh Tích Văn ngày càng nặng

nề. Nghe nói nàng được hoàng hậu dốc lòng chiếu cố, càng được Hạ Hầu Thần đặc

biệt ban ân huệ, tặng phẩm không ngừng được đưa vào Thanh Vận các, trong thời

gian ngắn danh tiếng nổi bật vô cùng. Ta biết các phi tần bí mật bàn luận, nói

vinh sủng của hai tỷ muội chúng ta có thể sánh bằng Song Yến Hán cung*. Ta chỉ

có thể âm thầm cười khổ.



(*Song

yến Hán Cung: Chỉ Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức, hai chị em dùng sắc đẹp để

quyến rũ vua Hán Thành Đế,nhiễu loạn hậu cung.)



Cuối xuân hè đến, cỏ dài chim bay, trong tường đỏ ngói

xanh cây cối càng thêm xanh biếc. Xiêm y mặc trên người dần dần mỏng đi. Mấy

ngày gần đây tiểu quốc Cao Xương ở Tây Vực phái sứ giả tới, Hạ Hậu Thần vì thể

hiện khí thế của nước lớn, liên tiếp thiết yến mấy ngày trong cung. Cao Xương

quốc sản xuất nhiều cây hoa hồng, dùng hoa hồng chế tạo son phấn bán cho cả Tây

Vực, vốn rất nổi tiếng. Lần này lên kinh, Cao Xương sứ giả hiển nhiên mang theo

không ít phấn tẩm nước ép hoa hồng cực tốt, son phấn các loại. Những thứ này

được phi tần trong hậu cung yêu thích nhất, mỗi người được ban hai hộp. Ta thử

dùng một lần, các loại son phấn của Cao Xương quốc quả nhiên không giống Trung

Nguyên, màu sắc tươi đẹp dị thường, sau khi bôi lên, khắp mặt ngọt thơm, cũng

không biết hoa hồng nơi đó có gì khác biệt?



Son phấn Cao Xương quốc tặng cho hoàng hậu càng không

tầm thường, nghe nói cánh hoa hái xuống để chế tạo son phấn phải trải qua sàng

lọc nghiêm khắc, tất cả đều màu sắc rực rỡ, kích thước giống nhau, mấy nghìn

đóa hoa hái xuống, cũng chỉ thu thập được một cái khaycánh hoa nho nhỏ mà thôi,

lại tiếp tục chế tác theo phương pháp bí mật, càng phi phàm xuất sắc. Cứ như

vậy chế tạo ra một hộp son tráng men nhỏ, chỉ một mình hoàng hậu có.



Lúc ta đi Chiêu Thuần cung thỉnh an, nàng đang cầm cái

hộp nhỏ tinh xảo đó kể chuyện cười về sứ giả nước Cao Xương, ” Nước nhỏ như

thế, cũng hơi nhỏ mọn một chút. Từ nơi xa tới, đồ tốt chỉ

lấy ra một hộp, khiến người ta tha thiết mong chờ, nhận được rồi lại

không dám dùng.”



Trong mắt chúng phi tần đều lộ vẻ hâm mộ. Ta thấy dung

nhan hoàng hậu hôm nay so với ngày xưa quả thật khác hẳn, sắc mặt trắng noãn

trơn nhẵn như trứng gà, mơ hồ lộ ra màu hồng nhuận, quả thật giống như cánh hoa

hồng mới nở, ta đi tới đối diện thỉnh an nàng sau đó cười nói: ” Người nước Cao

Xương đúng là có mắt, biết chỉ có hoàng hậu nương nương thân phận cao quý

vô cùng, mới xứng dùng hộp son này.



Chứ loại người như thần thiếp, làm sao có thể nổi bật lên sự diệu dụng của loại

son phấn này?”



Ta cười xong liền từ trong tay phi tần khác tiếp nhận

một cái hộp nhỏ tráng men, thấy phía trên chỉ khắc một con phượng đang giương

cánh bay, thủ công vô cùng tinh xảo, liền tấm tắc khen ngợi “Chỉ nhìn cái hộp này

đã biết, tài nghệ trạm trổ này có thể so với tác phẩm của tư chế trong cục

Thượng cung chúng ta.”



Ta lại chậm rãi mở hộp ra, nghe được một mùi hương như

hoa lan mà không phải lan mơ hồ bay tới, không khỏi ngẩn ra, lại cười nói: ” Mùi thơm này

dù xa như thế, cũng giống như thấm vào lục phủ ngũ tạng. So sánh với mấy thứ

chỗ chúng ta, quả là không giống.”



Gương mặt ta hơi lộ ra vẻ bất bình, lại đổi thành nét

mặt tươi cười như hoa. Liếc mắt một cái thấy Ninh Tích Văn bụng lớn béo phệ

ngồi ở một bên, liền nói: “Ninh quý nhân không đúng dịp

rồi, đã mang long thai, son phấn bột nước nên dùng cẩn thận mới tốt.”



Ninh Tích Văn mặt mộc không trang điểm, khẽ mỉm cười,

nói: “Đa

tạ tỷ tỷ quan tâm.”



Hoàng hậu liền tiếp lời: “Đây là chuyện đương

nhiên. Không biết bản cung khẩn trương cái thai của nàng ấy đến cỡ nào,

dặn đi dặn lại. Trong cung nàng, tất cả son phấn bột nước đã dọn sạch sẽ, nhưng

nữ nhân thích đẹp, sao có thể ngăn cản. Bản cung liền kêu ngự y đặc chế bột

nước từ cây ích mẫu, tất cả dụng cụ đều có chuyên gia kiểm tra, tất nhiên là sẽ

không giống như Sư quý phi, để cho người khác thừa cơ làm bậy.”



Nàng cười hời hợt, chậm rãi mà nói, lại khến chúng phi

tần khen ngợi không thôi. Ta nhìn Ninh Tích Văn ngồi một mình trong góc, bên

cạnh nàng đương nhiên có người hoàng hậu phái đến cẩn thận hầu hạ. Tuy chúng ta

chỉ cách vài cái ghế dựa, nhưng lại như xa tận chân trời. Ta không thể tiến lên

ân cần thăm hỏi, nàng cũng không muốn ta tiến lên thăm hỏi, sự thân thiết vui

cười lúc nhỏ đã xa xôi đến không thể chạm tới.



Trên đường Hạ Hầu Thần đi tới, phi tần cả sảnh đường

đương nhiên là ra sức thi triển sự kiều mỵ trước mặt hắn. Hắn chỉ ân cần hỏi

han mình Ninh Tích Văn, nghe nói mấy ngày gần đây nàng ngủ không được tốt,

chính là do bé con trong bụng làm ầm ĩ?



Ninh Tích Văn xấu hổ trả lời câu hỏi, nói là ngự y

thường xuyên đến khám và chẩn bệnh, sau khi kê thuốc dưỡng thai đã tốt lên rất

nhiều.



Hắn liền tử tế dặn dò hoàng hậu, nhất định phải chăm

sóc tốt Ninh quý nhân.



Lại nhìn kĩ thần sắc Ninh Tích Văn, khen: “Son phấn tuy nhạt,

nhưng đóa hoa mai vẽ giữa lông mày(1)lại làm nổi bật lên dung nhan phúc lộc đầy

nhà của ái phi…”



Hoàng hậu cười nói: ” Lời tán dương này của Hoàng thượng

cũng thật thú vị. Ninh muội muội là người mang thai nên mập ra một chút, hoàng

thượng lại khen nàng phúc lộc đầy nhà, gần đây thần thiếp gầy đi, hoàng

thượng có muốn khen thần thiếp mảnh mai như Phi Yến?”



Chúng phi tần đều che miệng mà cười, ta tất nhiên là

cười theo. Ta biết rõ nàng đang ám chỉ đến lời đồn đãi mấy ngày gần đây trong

cung, nói tỷ muội chúng ta là Phi Yến Hán cung. Hạ Hậu Thần liếc mắt, ánh mắt

đi đến nơi nào, tiếng cười liền ngừng đến đó. Hắn thấy ta cầm hộp son phấn

trong tay, liếc mắt một cái liền biết là loại Cao Xương quốc đặc biệt tặng lên

cho hoàng hậu, liền nhàn nhạt mà nói: “Đồ vật như thế cũng lấy ra chuyền

tới chuyền lui? Qua tay mọi người, làm dơ thì biết xử lý thế nào?”



Ta đưa trả cái hộp trong tay cho thị nữ gần hoàng hậu,

không ngừng xin lỗi.



Hoàng hậu cười đáp : “Hoàng thượng, ngài
muội muội giúp bản cung xử lý chuyện lục cung lại không thấy việc nhiều, mấy

ngày không gặp muội muội, rất nhiều việc vặt trong cung khiến bản cung buồn

phiền không thôi. Nghe nói mấy ngày gần đây thân thể muội muội không tốt, vì

vậy hôm nay tới thăm muội muội, không biết thân thể muội muội đã tốt lên chút

nào chưa?”



Ta cười nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.

Thần thiếp vốn không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây trời nóng nực, liền

thấy đầu choáng thân lười, muốn trốn tránh, lười nhát mấy ngày, không nghĩ lại

kinh động đến nương nương.”



Nàng liền cẩn thận nhìn sắc mặt ta, cười trêu: ” Chẳng lẽ muội muội

giống như Ninh quý nhân? Đã gọi thái y tới đây xem chưa?”



Ta giật mình hiểu ra, lòng thầm nghĩ thì ra là thế,

liền nói: “Thần

thiếp nào có vận tốt như Ninh quý nhân. Sớm đã kêu thái y xem qua, chỉ là bị

cảm nắng bình thường thôi.”



Nàng cười dịu dàng, “Nếu như thế, vừa khéo

bản cung mang tới canh mơ đậu xanh ướp lạnh, muội muội uống, giúp giải

nhiệt trong người, khẩu vị cũng mở rộng hơn.”



Nói xong vẫy tay một cái, liền có người lấy ra một cái

bình sứ bao bọc nghiêm cẩn, hiển nhiên là cách nhiệt hai tầng, rót một chén

canh mơ đậu xanh cho ta. Ta mỉm cười tiếp nhận, bình tĩnh tự nhiên uống vài

ngụm, khen: “Đồ

trong cung hoàng hậu rốt cuộc vẫn có gì đó rất khác, ngay cả canh đậu xanh này

hương vị cũng thơm ngọt vô cùng.”



Nàng cười, “Muội muội đã thích, bản cung sẽ kêu

người ngày ngày ướp lạnh đưa tới cho muội…”



Ta uống cạn canh, cười nói: “Nào có đạo lý để làm

phiền hoàng hậu nương nương mỗi ngày như thế? Món này thỉnh thoảng uống thì

được, nếu uống mỗi ngày, thần thiếp lại sợ lạnh quá độ, từ nóng sang lạnh, bản

thân càng không dậy nổi. Hoàng hậu nương nương đừng trách thần thiếp lười

biếng, chuyện cùng nhau giải quyết việc lục cung, thần thiếp xin hoàn toàn

buông tay.”



Nàng che miệng nói: “Việc này bản cung

cũng không dám. Cùng nhau giải quyết chuyện trong lục cung là do hoàng thượng

định ra, nếu như muội muội thực sự vì uống mấy thứ này mà bị bệnh, bản cung

cũng không gánh nổi trách nhiệm.”



Ta lại nói chuyện phiếm với nàng vài câu, lúc này nàng

mới đứng dậy cáo từ.



Tố Linh cũng nhận ra ý đồ nàng đến, liền nói: “Nương nương, cái canh

mơ đậu xanh gì, đổ đi.”



Ta nói: “Vì sao lại đổ? Người ta cũng phí không

ít tâm tư tới thám thính thật giả. Cất lại cho ta, nếu thời tiết buổi tối

còn nóng, lại uống.”



Canh mơ đậu xanh vốn thuộc vật phẩm lạnh, nếu người

đang mang bầu, hiển nhiên không thể uống được. Nàng lấy loại phương pháp này

thám thính ta có giống Ninh Tích Văn hay không, thật sự là phí không ít tâm tư.

Chắc hẳn đêm nay nàng có thể ngủ ngon một giấc rồi chứ?



Ta hỏi Tố Linh: “Ngươi có thấy dung nhan hoàng hậu nương

nương rất đẹp hay không?”



Tố Linh bĩu môi, thật lâu sau mới nói: ” Dù nàng trang điểm

xuất sắc thế nào, cũng địch không lại vẻ phong tình vạn chủng của nương nương.”



Ta trầm mặc không nói, thầm nghĩ làm sao ngươi biết vẻ

diễm lệ của nàng là trang điểm ra?



Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nhành hoa Hạnh

run run nhô đầu ra, bị gió thổi qua, liền có vài nhụy hoa buông rơi theo gió.

Chớ lạ hạnh viên tiều tuỵ thế, khắp thành lắm kẻ giắt hoa chơi(2). Hoa Hạnh (3)dù xuân sắc đầy cành, cuối cùng cũng sẽ rơi

xuống đất nghiền thành bùn mà thôi.



(1) Hình hoa vẽ giữa trán:↑



(2) Câu trên trích trong bài thơ Hạnh Viên của nhà thơ

Đỗ Mục, Trung Quốc:↑



杏園



夜來微雨洗芳塵,



公子驊騮步貼勻。



莫怪杏園憔悴去,



滿城多少插花人。



Hạnh viên



Dạ lai vi vũ tẩy phương trần,



Công tử hoa lưu bộ thiếp quân.



Mạc quái hạnh viên tiều tuỵ khứ,



Mãn thành đa thiểu sáp hoa nhân.



Vườn

hạnh ( bản dịch của Phụng Hà)



Đêm trước mưa phùn tẩy hoa rơi



Vương tôn, tuấn mã dạo bước đôi



Chớ lạ hạnh viên tiều tuỵ thế



Khắp thành lắm kẻ giắt hoa chơi.



(3) Hoa hạnh:↑