Thượng Cung
Chương 35 : Cánh diều bay múa trên bầu trời xanh, khước từ tình tỷ muội
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Tuy Tố Khiết lên làm thượng cung, nhưng ta căn dặn
nàng, mới lên chức vị này, tất cả mọi việc phải tuyệt đối cẩn thận dè dặt.
Mọi người đều biết nàng là do ta đưa lên sân khấu, có
không biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của nàng.
Tố Khiết vốn cẩn thận, hiển nhiên là thưa dạ đáp ứng.
Sau khi nàng lên làm thượng cung, chúng ta cũng không qua lại nhiều nữa.
Con người nàng thành thật trung hậu, có hứng thú tự
nhiên đối với làm thoa chế áo, sau đó nghe nói nàng ở cục Thượng Cung, cùng vị
Hoắc Thiên Bình kia làm việc rất ăn ý với nhau, hai người thiết kế ra không ít
thứ mới mẻ đa dạng, đặc biệt chế ra trâm cài dệt bằng tơ vàng, trở thành loại
thoa cài đầu mà người người trong cung đều tranh nhau.
Kỳ thật loại trâm cài này tuy tinh xảo vô cùng, lại
không đủ kiên cố, qua thời gian dài liền lộ ra khuyết điểm. Nhưng vì muốn giành
được ánh mắt của mọi người trong trận đấu, ta đành phải đưa loại kỹ xảo này ra
cho Tố Khiết luyện tập trước.
Kỳ thật tranh đoạt vị trí thượng cung ở cục Thượng
Cung, quay qua quay lại cũng chỉ có mấy hạng mục mà thôi. Trước khi Hạ Hậu Thần
ra đề mục, sẽ bảo Khang Đại Vi kêu vài vị từng trải có kinh nghiệm ở cục Thượng
Cung đến hỏi han, nghe ý kiến các nàng, sau khi ta nghe ngóng, liền biết hắn
muốn thi cái gì. Tuy rằng ta không như hoàng hậu trực tiếp hỏi Hạ Hậu Thần,
nhưng không phải cũng lấy được tin tức giống nhau sao?
Mấy ngày gần đây mưa xuân kéo dài, mưa phùn liên tiếp
mấy ngày. Hoa đào giữa nước mưa lặng yên rơi rụng, rớt trên đất hóa thành bùn
hương, đầu cành lại kết ra quả nhỏ màu xanh, thể hiện quy luật của tự nhiên.
Trên người ta mấy ngày gần đây có quỳ thủy*, nội thị
giám ghi chép lại, nên Hạ Hậu Thần không có triệu ta thị tẩm. Hắn vốn dĩ sủng
hạnh ta không nhiều. Chúng ta giống như có sự ăn ý với nhau, hắn chẳng hề muốn
khiến ta trở thành mục tiêu bị công kích. Hắn vẫn ơn trạch rải khắp bụi hoa như
cũ, thậm chí có hai lần đi qua chỗ Ninh Tích Văn, sau đó còn nói với ta: ” Muội muội nàng và
nàng dáng vẻ không giống nhau, nhưng lại có phong vận nào đó giống nhau.”
(*Qùy thủy: hoa trong nước, là cái mỗi tháng tới một
lần đó bà con ^^)
Ta đương nhiên cố ý ăn chua uống dấm, ở trước mặt hắn
hờn dỗi, “Hoàng
thượng, sao ngài lại so sánh thần thiếp với người khác?”
Uống dấm được nhiều, làm bộ ghen tuông nhiều lần, liền
quen tay hay việc, có lúc cơ hồ cả bản thân mình cũng cho là thực, đùa khiến Hạ
Hầu Thần mừng rỡ.
Tuy hắn sủng hạnh ta không nhiều, nhưng mỗi lần ở chỗ
này, vẫn lăn qua lăn lại, khiến cho ta cực kỳ mỏi mệt.
Ngày hôm sau hắn đi rồi, ta phải ngủ tới lúc xế chiều
mới dậy nổi. Nghe ngóng tình hình khi hắn ở chỗ các phi tần khác, lại không
phải như vậy. Chỉ một hai canh giờ liền thả người đi, có lúc xong chuyện hắn
còn đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Tuy trong mọi chuyện ta chuyên dùng thủ đoạn, lúc làm
thượng cung cũng biết không ít loại thuốc thang bổ dưỡng cho chuyện phòng the,
nhưng chuyện này ta lại chưa bao giờ dùng thủ đoạn. Ta với phi tần trong cung
quan hệ không tốt, cũng không tiện hỏi thăm việc này. Hạ Hậu Thần ở chỗ phi tần
khác cũng sủng hạnh qua một hai vị hầu gái, nhưng ở chỗ này lại hoàn toàn không
có. Bằng không ta cũng ráng noi gương làm theo, chẳng lẽ chỗ ta xảy ra vấn đề
gì?
Qua hai ngày, quỳ thủy rốt cuộc cũng hết, nội thị giám
lập tức truyền ý chỉ hoàng thượng, nói đêm nay ngủ lại nơi này. Tuy rằng hắn
không thô bạo với ta như trước kia, ta cũng dần dần đạt được một chút vui
thích, nhưng nghĩ tới sự dày vò của hắn, ta vẫn không khỏi phát sầu. Tố Linh và
Tố Tú lại vui rạo rực giúp ta mặc y phục, còn mang tinh dầu ra, chuẩn bị sử
dụng lúc ta tắm gội. Ta thấy hai người mắt hạnh má đào, đúng vào tuổi thanh
xuân nở rộ, lúc Hạ Hầu Thần tới Chiêu Tường các, liền cho các nàng cả ngày lắc
lư ở bên cạnh Hạ Hầu Thần, kết quả lại không đắc thủ được người nào. Trong lòng
ta không khỏi buồn rầu, thầm nghĩ xem ra phải hỏi mẫu thân chuyện này một
chút mới được. Có phải nam tử đều như thế hay không?
Đèn đuốc vừa thắp lên, Hạ Hầu Thần liền đến đây. Mỗi
lần hắn đến chỗ ta, luôn luôn sai người làm ba loại thức ăn, uống một ít rượu
mật, nhưng lượng rượu lại khống chế cực nghiêm. Từ khi cùng Hạ Hậu Thần chung
sống lâu dài, ta mới biết hắn quả thật kiềm chế bản thân rất nghiêm khắc, ngày
thường cũng không vui đùa như hoàng đế tiền triều, thường xuyên tiến hành săn
bắn chơi xuân, chọi gà đấu chó, những hoạt động giết thời gian đó đều chưa hề
thấy hắn nhắc tới. Ngoại trừ ở chỗ các phi tần, ngày thường hắn không ở ngự thư
phòng, thì lại cùng một đám đại thần thương thảo quốc sự, quả thực giống như
nhà tu khổ hạnh.
Ta nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười. Hắn từ phía
đối diện ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng liếc ta một cái, “Ái phi lại nghĩ đến
việc gì buồn cười sao?”
Ta gắp một món điểm tâm để ở trong đĩa hắn, nói: “Hoàng thượng, ngày
xuân ngắn ngủi, nếu hoàng thượng có hứng thú không bằng cùng thần thiếp đi núi
Thiên Thọ du ngoạn một chuyến?”
Thấy bộ dáng hắn liền biết hắn không hứng thú lắm. Hắn
khép hờ mắt không nói chuyện, nửa ngày sau mới nói: “Ái phi muốn đi?”
Ta nói: “Trời mưa suốt mấy hôm, khó khăn lắm mới
tạnh, nên muốn đi ra ngoài dạo chơi. Đi qua đi lại chỉ có ngự hoa viên, thật
không còn chút hứng thú nào. Thần thiếp cùng hoàng hậu giải quyết lục cung lâu
như vậy, cũng không mang đến cho các tỷ muội chuyện lý thú gì, không bằng ngày
xuân tổ chức du lịch một phen, được không?”
Núi Thiên Thọ cách kinh thành không xa, không quá mười
dặm đường, là chỗ hoàng gia thường đến săn bắn. Lão hoàng đế tiền triều cũng
thường mang theo các phi tần đến đó du ngoạn ngắm cảnh.
Kỳ thật ta chỉ nghĩ, mỗi lần ta hết quỳ thủy, hắn
chung quy sẽ lưu lại ở chỗ này ba bốn ngày. Nếu như ngày mai xuất phát, có
chúng phi tần khác đi cùng, nếu có ai làm cho hắn chú ý, chẳng phải rất tốt
sao?
Con mắt Hạ Hầu Thần sáng lóng lánh. Ta biết đây là
điềm báo trước khi hắn nổi lòng nghi ngờ, cho rằng ta lại đang tính cái kế gì,
liền hơi thất vọng mà nói: “Hoàng thượng, nếu ngài quốc sự bận rộn,
thì xem như thần thiếp chưa nói.”
Hạ Hầu Thần liền cười nói: “Ái phi hiếm khi có
hứng thú như vậy, trẫm đương nhiên phải tuân theo rồi.” Hắn
bám vào bên tai ta nói: “Lấy trời đất làm giường để âm dương hoà
hợp, cũng có niềm vui khác đấy chứ.”
Ta đỏ mặt tía tai, giật tay áo hắn, “Hoàng thượng, sao ngài
toàn nghĩ mấy thứ đó vậy?”
Hắn liền ôm ngang ta lên, làn môi đã gấp gáp không thể
chịu nổi hôn vào cần cổ ta. Cung nhân hầu hạ vừa thấy như thế, sớm đã đỏ mặt
lui xuống, còn cực kỳ săn sóc giúp chúng ta đóng cửa lại.
Lần đầu tiên hắn biểu hiện nôn nóng như thế ở trước
mặt nhóm cung tỳ, ta xấu hổ đến da mặt căng lên, muốn từ trong tay hắn
giãy thoát ra, nhưng mãi vẫn không được. Ta vặn vẹo thân thể vài cái, lại khiến
hắn thấp giọng nói bên tai ta: “Ái phi, nàng giãy dụa như vậy, khiến
cho trẫm thật sự nhịn không được nữa.”
Giọng nói của hắn hoà nhã, khẩn khoản mà nhỏ nhẹ, như
chim tước nỉ non, chỉ mấy lời như thế, lại khiến máu cả người ta dâng lên. Ta
vùi đầu vào trong cổ hắn, lại chợt thấy yết hầu của hắn chuyển động lên xuống,
bất giác nhẹ nhàng cắn lấy. Không nghĩ tới cả người hắn chấn động, càng khẩn
trương ôm ta, đi nhanh vài bước ném ta trên giường, cả thân thể bao trùm lên.
Lại là một đêm lăn qua lăn lại. Lần này thì khác, cảm
giác như thân thể bay lên đám mây khiến sự vui sướng lên tới cực hạn, nhưng sau
khi khoái lạc qua đi mệt mỏi lại ập tới, hắn lại không cho ta nghỉ ngơi. Ta mấy
lần muốn chìm vào giấc ngủ, đều bị hắn gây dày vò đến tỉnh lại. Cho đến khi sắc
trời dần dần sáng, ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, ta mới ngủ được. Mơ
hồ nghe được tiếng hắn đứng dậy kêu người hầu hạ vào triều, trong lòng ta cũng
phải thán phục thể lực hắn thật quá dồi dào.
Ta miễn cưỡng nhắc nhở mình, núi Thiên Thọ nhất định
đi cho bằng được. Dù cho mệt mỏi không chịu nổi, ta vẫn tỉnh lại vào giữa trưa,
phát thiếp mời đến các cung, nếu muốn đi, liền báo để ta chuẩn bị, qua giờ cơm
trưa xuất phát đi núi Thiên Thọ chơi xuân. Vì Hạ Hầu Thần cũng đi, các nàng
đương nhiên sẽ nhảy nhót đi theo. Ta vẫn dùng danh nghĩa cùng hoàng hậu phát
động, sau đó mới báo cho hoàng hậu. Ta biết làm như vậy sẽ khiến nàng càng hận
ta thêm, nhưng chỉ có khi nàng hận ta, mới không nghi ngờ Hạ Hầu Thần. Ban đầu
chúng ta vốn dự tính như thế, ta tự nhiên phải làm nhiều việc khiến nàng càng
căm hận hơn.
Người trong cung làm việc thật tốt, ra mệnh lệnh một
tiếng, nhóm nô tài liền sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vô số xe ngựa chờ đợi bên ngoài
cửa cung, thị vệ hộ tống ven đường, một đường uốn lượn mà xuất phát, đi lên núi
Thiên Thọ.
Núi Thiên Thọ là ngự sơn của hoàng thất, tất cả trang
bị đều đầy đủ, giống như trong cung. Chỗ Hoàng hậu ở tất nhiên là gần hoàng
thượng nhất, hiện giờ phi vị của ta chỉ thấp hơn hoàng hậu, vốn phải chọn Mộng
Hải các tiếp giáp với chỗ hoàng thượng.
Nhưng ta vừa nghe cái tên Mộng Hải này liền nói: “Từ trước đến
thân giống như từ ngoài phòng mùa đông rét lạnh đi vào bên trong phòng ấm, cả
người nóng lên. Ta nói: “Hoàng thượng…”
Đôi mắt hắn dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng
nhu hòa, lúc nhìn hai đứa bé trên giấy, ngay cả mặt mũi cũng hiện lên vẻ ôn
nhu. Không biết vì cái gì, mũi ta lại hơi cay cay, cuối cùng hắn cũng tới.
Ánh mắt hắn từ trên giấy dời đi, chỉ nói: “Nhưng bây giờ lại
không phải lúc.”
Ta liên hệ lời hắn nói, đột nhiên hiểu ra ý tứ của
hắn, không khỏi mặt đỏ tai hồng, nói:“Hoàng thượng, thần thiếp cũng biết là
không đúng lúc, chỉ là không phải hoàng thượng đã có một đứa con sắp sửa sinh
ra sao?”
Hắn chăm chú nhìn ta, dường như đang tìm tòi nghiên
cứu biểu tình của ta: “Nhưng không phải là của nàng.”
Ta cúi đầu nói: “Nhưng là của muội muội thần thiếp.”
Khuôn mặt hắn lạnh xuống, “Trẫm sớm biết thỉnh
cầu của nàng, chính là việc này thì trẫm sẽ không đáp ứng nàng, không thể để
nàng ta sinh nghi.”
Cả người ta run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng
tượng nổi nhìn hắn. Đây là một người nam nhân như thế nào? Có thể dùng tánh
mạng một thai nhi trong bụng để đổi lấy sự tín nhiệm của hoàng hậu? Hắn biết rõ
hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho nó!
Giọng ta lạnh dần, “Hoàng thượng, nhưng
đó là cốt nhục ngài sinh ra!”
Thân thể hắn chấn động, ánh sáng trong mắt yếu ớt,
lạnh lùng, khiến lòng người phát lạnh, “Trẫm sẽ còn có rất nhiều con.”
Ta mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy khoảng cách với
người nàyvừa mới gần hơn nhưng sau vài câu nói đó lại càng ngày càng xa. Cuối
cùng hắn vẫn là người ta không thể hiểu rõ. So với ta, hắn hung ác hơn quá
nhiều. Ta tính kế bất quá là vì sinh tồn mà thôi, mà hắn tính kế, lại tính toán
hết lòng người trong thiên hạ.
Ta biết đã không thể cầu xin hắn nữa. Hắn có thể tới,
có thể giải thích với ta như vậy, đối với hắn mà nói đã là cực hạn. Ta nhìn cục
chặn giấy đè mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, chỉ cảm thấy mép bàn trong mắt
ta đã dần dần mơ hồ.
Nếu như hiện tại ta đang có mang, kết quả sẽ là cái
gì? Ta không dám nghĩ tiếp, vốn nghĩ so với những người khác, mình sẽ đặc biệt
hơn một chút, có giá trị với hắn hơn một chút, hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là
tham vọng xa vời của ta mà thôi.
Ta nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong lòng,
nói: “Hoàng
thượng, trời đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi?”
Hắn một phát bắt lấy cổ tay ta, “Nàng phải hiểu, giang
sơn này, trẫm phải bảo vệ nó. Nàng không biết đâu, Thời gia đã trở
thành gia tộc Thượng Quan thứ hai, trẫm không thể khiến bọn họ như
nguyện!”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Thần thiếp là một phụ
nữ. Hoàng thượng quên rồi sao? Phụ nữ thì không thể tham chính. Thần thiếp
không hiểu đại sự triều chính của hoàng thượng…” Giọng
ta dần dần chuyển lạnh, “Thế nhưng Thời gia phát triển an toàn,
không phải do một tay hoàng thượng tạo thành sao?”
Hắn suy sụp lui lại hai bước, nói: “Trẫm còn cách nào
khác đây? Nếu như không có Thời gia giúp đỡ, trẫm đã sớm chết ở trong
tay thái hậu. Nàng muốn trẫm làm sao bây giờ?”
Hắn lấy Thời gia để kềm chế gia tộc Thượng Quan, chắc
hẳn đã chấp nhận không ít thỏa hiệp? Đáp ứng lập Thời Phượng Cần làm hoàng hậu,
chỉ là một trong số đó chăng? Nhưng một khi đã thỏa hiệp, liền khó mà sửa lại,
cả cốt nhục của mình hắn cũng phải thỏa hiệp sao?
Sư Viện Viện sanh non, cuối cùng cũng bị bỏ mặc, hắn
nhất định đã biết rõ ai là người âm thầm hạ thủ, nhưng hắn vẫn thỏa hiệp như
cũ, kỳ thật so với ta, hắn có khá hơn bao nhiêu đâu?
Ta dựa vào cái gì mà chỉ trích hắn? Ta vốn phải phẫn
nộ, lại chỉ cảm thấy bi thương. Dưới sự phồn hoa rực rỡ này, sau khi xé xuống,
chẳng qua một đống cặn bã mà thôi.
Cảm thấy bờ vai mình bị hắn nắm lấy, hắn lay ta: “Vì sao nàng lại có
biểu tình này? Thất vọng về trẫm sao? Đây mới là biểu tình chân chính khi nàng
nhìn trẫm phải không? Hử..?”
Ta dùng sức, tránh khỏi sự kềm giữ của hắn, eo dựa vào
bàn dài, nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp vốn là người như vậy, ngài không biết sao? Không phải thần
thiếp giỏi về giả mạo, giỏi về tính kế, ngài mới triệu thần thiếp trở về ư? Tất
cả mọi người đều cùng là một loại người, không phải sao?”
Ta muốn cười, nhưng gắng sức một hồi cũng chỉ lạnh
lùng thản nhiên nói.
Hắn hung hăng cười : “Không sai, chúng ta
là cùng một loại người!”
Hắn vung tay lên, hất toàn bộ vật phẩm trên bàn xuống
mặt đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa. Khang Đại Vi ở bên ngoài hỏi:
“Hoàng
thượng, xảy ra chuyện gì?”
Hắn nói: “Canh giữ ở bên ngoài, đừng cho ai tiến
vào!”
Khang Đại Vi đáp lời, sau đó không còn tiếng động nào
nữa.
Bộ dáng hắn hung tợn khiến ta sợ hãi, không thể tự chủ
nâng tay đánh hắn trước để ngăn không cho hắn tới gần, nhưng cánh tay hắn lại
giống như làm bằng sắt, kìm chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy. Ta lại
nghe thấy tiếng y phục bị xé rách. Cảm thấy mình bị đặt lên trên bàn dài lạnh
như băng, ngửa mặt nhìn lên thấy hình cánh hoa sen thiếp vàng trên nóc nhà, bị
xâm nhập từng đợt từng đợt, trái tim rốt cuộc lại như khúc gỗ mục chìm vào
trong nước, càng lúc càng chìm sâu xuống.
Tiếng nói của hắn từ xa xôi nào đó vọng tới, “Ninh Vũ Nhu, đừng quên
giữa chúng ta có thỏa thuận. Ngày mai, trẫm và nàng vẫn là hoàng đế và sủng
phi…”
Hắn ta nhẹ giọng mà nói bên lỗ tai ta: “Trẫm khuyên nàng đừng
tự hành động, đừng làm hỏng thỏa thuận của chúng ta. Phải biết rằng hoàng hậu
đã giăng sẵn bẫy để chờ nàng nhảy vào. Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân
ngu xuẩn, muội muội nàng cho nàng ta cơ hội tốt như thế, khiến nàng ta có thể
khảo nghiệm xem lòng nàng có phải thực sự hung ác như vậy hay không, sao nàng
ta lại không lợi dụng tốt cơ hội này…? “
Ánh vàng của cánh sen trên nóc nhà lại đâm vào mắt ta
khiến nó đau lâm râm. Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, ta lại chỉ cảm thấy phần
lưng dán trên bàn dài lạnh lùng, lạnh thấu xương cốt. Hắn nói không sai, nếu
như ta thực sự tiếp cận Ninh Tích Văn, nhất định nàng ta sẽ mượn cơ hội làm khó
dễ.
Ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ngài đã
biết thần thiếp và ngài là cùng một loại người, việc này xin ngài cứ
yên tâm…”
Ta lắng nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng xa, bên
trong khói nhẹ mềm mại rũ xuống, át đi một buồng hoang đường cùng mê loạn, hắn
luôn luôn để ta có chút hi vọng, sau đó lại cho ta một kích trí mạng, khiến
lòng ta vừa mềm mại lại dần dần trở nên cứng rắn.
Sau đó mấy ngày, tuy hắn thường tới Chiêu Tường các, ở
trước mặt cung nữ cùng ta tình thâm khẩn thiết, rốt cuộc cũng không có bầu
không khí thân thiết lấy giả làm thực vài ngày trước đó nữa, trước mặt người
khác hắn đối tốt với ta, lại khiến ta cảm thấy lạnh buốt trong lòng, mà ở sau
lưng đám cung tỳ, cả hai chúng ta đều trầm mặc không nói gì, ta lại nghĩ, như
thế cũng tốt, hắn chưa hề say mê ta, bóc đi những biểu hiện giả dối trước mặt
người khác, lại khiến ta càng thêm tỉnh táo.
(1)Diều rết ngàn chân:↑
(2)Diều chim én bay trong gió:↑
(3)Tranh Tây sương ký:↑
(4)Diều chim én có hình mẫu đơn phú quý:↑
(5)Diều Ngũ phúc mừng thọ:↑
(6)Diều bươm bướm:↑
(7)Diều Phượng bảy màu:↑
(8)Hoa hàm tiếu: