Thượng Cung

Chương 34 : Người chờ sắp đặt, từng bước lập mưu

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Ta cười khổ trong lòng. Ta nói năng hùng hồn với người

khác, nói cái gì hại người quan trọng là ở lòng mình, nhưng chính ta cũng đi hại

đại nương, làm ra chuyện sai một bước hối hận cả đời, cũng khó trách kết quả là

bị báo ứng ngay lập tức, khiến cho muội muội ruột thịt cũng trở mặt với mình.

Nhớ tới lúc nhỏ, nàng từng cùng ta học thêu, vui vẻ hòa hợp, hiện giờ lại trở

thành tình thế thê lương trước mắt.



Tông Nhân phủ không giống những nơi khác, nếu như

không có ai chào hỏi, gửi gắm trước, sẽ có vô số hình phạt đang chờ đợi nàng,

nhưng nàng ta thủy chung cũng không khai ta ra, không có ai biết bản vẽ váy bảy

màu kia vốn xuất phát từ chỗ của ta. Về phần muội muội của nàng, sau khi chuộc

ra khỏi thanh lâu, ta sẽ nhờ mẫu thân tìm người chăm sóc cô ấy.



Hiện giờ mỗi khi Hạ Hầu Thần nhìn ta, gương mặt liền

lộ ra vẻ trầm tư, trong thần sắc tăng thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu. Ngẫu

nhiên quay người lại, liền thấy mắt hắn sâu thẳm, tóc đen như mực, nghiêng

người tựa trên giường ngủ, quả thật tuấn tú đến mức khiến người ta không thể

tập trung mà nhìn. Ta vẫn luôn nhắc nhở chính mình, ta và hắn chẳng qua là vì

ích lợi mà trở thành đồng minh, nhưng mỗi lần trông thấy dung nhan hắn, ta vẫn

không thể kiềm chế, tim đập thình thịch.



Ngày tuyển thượng cung đến rất nhanh. Ta cùng hoàng

hậu hoàng thượng ngồi trên ghế chủ khảo, các phi tần khác cũng có tư cách xem

xét. Có Hạ Hậu Thần ở đây, nhóm phi tần tất nhiên là mỗi người đều trang phục

lộng lẫy, tề tựu đông đủ.



Người cục Thượng Cung đề cử là ba vị tổng quản cấp Tư

thiết Tư chế từng trải, mỗi người đều làm việc ở cục Thượng Cung cục nhiều năm,

tay nghề xuất sắc. Có một người tên Hoắc Thiên Bình, tuổi tác ước chừng khoảng

bốn mươi tuổi, tay nghề luôn luôn xếp hàng đầu cục Thượng Cung, nhưng tính tình

thành thật, tuân thủ bổn phận, chỉ biết chế thoa không tranh đấu với người, cho

nên vẫn an ổn trên vị trí Tư chế này, rốt cuộc không thể lên chức. Đối với

nàng, ta có phần tôn trọng. Lúc ta mới tới cục Thượng Cung, nàng dạy ta rất

nhiều. Khi ta lên đến địa vị cao nhất là thượng cung, nàng cũng không hề có nửa

câu oán hận, vẫn tận trung công tác như cũ. Ở cục Thượng Cung địa vị nàng rất

cao, nếu như được nàng ủng hộ, con đường lên làm thượng cung của Tố Khiết sẽ

bớt đi rất nhiều trở ngại.



Hai vị còn lạị tuy không có địa vị cao như Hoắc Thiên

Bình, nhưng cũng đều là người thông tuệ lanh lợi, tay nghề tất nhiên là cao hơn

những người khác nhiều. Ta nghe nói một vị trong đó là Đỗ Nhĩ Trân thường hay

hết sức ân cần chạy tới cung hoàng hậu, vật phẩm hoàng hậu sử dụng, nàng vẫn tự

mình mang đến, vị này chắc là người bên phía hoàng hậu. Còn lại một vị là Lâm

Chỉ Xảo, có lẽ chỉ dùng làm nền cho cuộc tuyển chọn, mục đích chủ yếu là đủ số.



Khi Tố Khiết lên sân khấu, mỗi người đều biết nàng là

người hầu hạ trong cung ta, chẳng qua là một cung tỳ không danh không tiếng,

chưa hề làm việc tại cục Thượng Cung. Gương mặt ba vị kia liền lộ ra vẻ không

hài lòng. Biểu tình Hoắc Thiên Bình lạnh nhạt, khép mắt ngồi yên đợi ra đề mục,

bộ dáng ung dung đến cực điểm.



Llần đầu tiên có cuộc tuyển chọn phô trương thế này

diễn ra ở cục Thượng Cung. Người lên làm thượng cung, vốn chỉ cần người đứng

đầu hậu cung chỉ định là được, nhưng lần này bởi vì ta giơ tay chặn ngang,

chẳng những khiến hoàng thượng cũng tham dự bình chọn, còn có chúng phi tần đi

theo. Ta muốn cho mọi người biết, trong hậu cung, hoàng hậu rốt cuộc cũng không

thể một tay che trời!



Hoàng hậu nói: "Mọi người đã chuẩn bị xong, vị

trí thượng cung liền tuyển ra từ trong bốn người các ngươi. Cục Thượng Cung

luôn luôn quy củ, đều tìm người có tài nghệ chế thoa chế áo cao siêu để lãnh

đạo bốn phòng trong thượng cung. Bằng không nếu mọi người có gì không hiểu, hỏi

bí quyết trong đó, các ngươi lại đáp không được, không phải là sẽ khiến cho cấp

dưới thất vọng, mờ mịt không rõ ràng sao?"



Tất cả những lời hoàng hậu nói đều ám chỉ Tố Khiết, ta

làm bộ như không biết, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của

hoàng hậu.



Nàng tiện đà nói tiếp: "Bởi vậy, sát hạch lần

này, chúng ta sẽ bắt đầu từ chế trâm cài cơ bản. Trong mâm có đủ tơ vàng chỉ

bạc, bốn vị lấy thời gian một nén nhang để chuẩn bị, quấn ra trâm cài kiểu dáng

độc đáo mới lạ. Bốn người dùng bình phong ngăn cách, ở trong một gian chế tạo,

không được rình coi người khác."



Trâm cài trong mâm giống nhau như đúc, đều là mô hình

ban đầu của trâm phượng, bốn người chỉ cần tận lực trang trí, hoặc quấn chỉ

vàng, hoặc xâu kim châu phỉ thúy, tạo nên vẻ diễm lệ cho phượng hoàng là được.

Số lượng, độ lớn nhỏ của phỉ thúy trong mâm đều giống nhau, tơ vàng chỉ bạc

cũng giống nhau như đúc. Vì muốn công bằng, ta và hoàng hậu đã xem xét qua,

cũng không có ai dám gian lận trên mấy thứ này.



Trận đấu tài nghệ này thật sự nghiêm túc, kết quả dựa

trên tay nghề của mọi người. Bình phong bằng sa mỏng màu trắng tách rời bốn

người chế thoa ra, mơ hồ có thể thấy thân ảnh bận rộn của các nàng ở sau tấm

bình phong.



Trong lúc chờ đợi, ta ngồi trên trên chiếu, có mấy phi

tần lanh lẹ thừa cơ rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Hạ Hậu Thần, hoặc mang

điểm tâm, hoặc cười quyến rũ hỏi hắn đồ trang sức, búi tóc của mình hôm nay có

được không.



Hạ Hầu Thần biểu tình vui vẻ, cũng không trách cứ, lại

rất hưởng thụ mặc các nàng quấy rối. Ta thấy tuy hoàng hậu vẫn bảo trì bộ dạng

đoan trang, nhưng nụ cười lại càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng thầm buồn cười,

cũng không vạch trần, chỉ tự bưng chén uống trà, chú ý cử chỉ của Tố Khiết sau

tấm bình phong.



Một đám phi tần thấy hoàng hậu và ta không nói lời

nào, càng đắc ý, thiếu điều mỗi một vị đều dạo quanh Hạ Hậu Thần một vòng.



Hương đốt hơn phân nửa, Hoắc Thiên Bình liền từ sau

tấm bình phong đi ra, đưa cái khay trong taycho cung nữ, bẩm báo với hoàng hậu

hoàng thượng: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, nô tỳ đã hoàn

thành."



Cái khay được đặt trên một cái bàn dài và hẹp trong

sảnh. Ta tiến lên, lấy trâm cài ra quan sát, trong lòng không khỏi thầm khen

ngợi. Tay nghề của nàng thật là tốt, thân phượng chằng chịt mà chặt chẽ, mắt

phượng lấy phỉ thúy tô điểm, ánh sáng chiếu vào trên đó, linh động như vật

sống.



Châu thoa từ trong tay hoàng hậu hoàng thượng truyền

khắp một vòng, sau đó lại truyền qua chỗ các phi tần, mỗi người đều khen ngợi

không thôi, có người còn sợ hãi than thở. Tuy vậy châu thoa vẫn tuân theo quy

củ, kiểu dáng cùng không có cái gì khác biệt với nhưng cây trâm khác, không hề

đặc sắc.



Lại một lát sau, Lâm Chỉ Xảo và Đỗ Nhĩ Trân cũng đã

làm xong. Đỗ Nhĩ Trân hơi phát triển một chút, phía trên đuôi phượng xâu một

chuỗi kim cương mỏng, nếu người ta mang ở trên đầu, kim cương nhỏ liền hơi hơi

chớp sáng, phản xạ ra ánh sáng bảy màu.



Người hoàng hậu tuyển quả nhiên không giống người

thường. Tuy nói tay nghề Đỗ Nhĩ Trân còn không bằng được Hoắc Thiên Bình, nhưng
người dùng một loại dầu mỡ đặc thù dính bẩn chiếc áo này, làm cho hiện ra màu

sắc loang lổ dưới ánh đèn.



"Nếu hoàng thượng mặc bộ y phục này vào, giữa ban

ngày ban mặt thì không thấy gì, nhưng trên dạ yến, lúc trong cung đèn đuốc sáng

trưng, khiến người ta nhìn thấy long phượng trên thân hoàng thượng dính máu,

cũng cực kỳ không may mắn a..." Nàng nhíu mày thở dài,

" Lúc Tố Khiết chọn cuộn vải này thần thiếp cũng chỉ lưu ý một chút,

liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ không ổn trong đó, trong lúc mọi người thi

đấu, thần thiếp đã nhịn không nói rất lâu rồi."



Tố Khiết sớm đã kinh hoảng quỳ xuống, ngay cả lời

thỉnh tội cũng nói không nên lời. Ta khẽ nhíu mày, trong tình huống này, thực

sự nghĩ không ra phải làm sao mới có thể thắng được hoàng hậu, đành nói:

"Cầm chiếc áo khoác qua cho bản phi xem xem!"



Hoàng hậu che miệng cười nói: "Muội muội còn muốn

xem sao? Bản cung biết muội đau lòng nô tỳ này. Muội cứ việc yên tâm, chuyện

này xem như nô tỳ này vô tâm, không ai giáng tội nàng ta đâu."



Ta không thèm để ý tới lời châm chọc khiêu khích của

nàng, chỉ ra hiệu cung nữ đem áo khoác tím tới đây. Ta thấy rõ ràng, không có

ánh đèn chiếu rọi, kiện áo khoác này vẫn là màu tím nhạt mỹ lệ, chế từ tơ lụa

trơn mềm. Ta lật áo khoác, đưa tay sờ sờ vào trong áo khoác, lại cảm giác nơi

đó hơi khác thường. Ta nảy ra một ý, liền từ chỗ vạt áo sờ soạng vào, cho đến

chỗ bị ngọn đèn chiếu lên liền giống như dính máu kia, cảm giác ngón tay mò tới

một tấm vải, dùng lực kéo nó ra, hóa ra là một miếng vải lót màu đỏ, không biết

bị ai đặt ở bên trong.



Ta tươi cười, giơ tấm vải tơ lên nói với Tố Khiết:

"Tại sao ngươi không cẩn thận như vậy, lúc may xiêm y lại may luôn tấm vải

này vào? Khiến người ta cho rằng áo có vết bẩn, đây chính là tội lớn."



Hoàng hậu thấy vậy, trợn mắt há mồm. Nàng không thể

bào chữa, thì thào không thành tiếng. Ta quay đầu nói với Hạ Hầu

Thần: "Hoàng thượng, lấy vật ấy ra rồi, chiếc áo khoác này vẫn là một

chiếc áo khoác không tỳ vết, sao hoàng thượng không thử xem?"



Vẫn là ban ngày, nên trong điện không thắp đèn, khuôn

mặt Hạ Hầu Thần ẩn trong một nơi bí mật gần đó, thấy không rõ lắm, nhưng ta lại

cảm giác hắn đang mỉm cười. Hắn đi xuống đài, tiếp nhận áo khoác từ trên tay

ta, có cung tỳ khoác lên trên người hắn. Khuôn mặt hắn được lông hồ ly màu

tím làm nổi bật, thật sự rất phong thần tuấn lãng, hơn nữa còn khiến đôi

mắt hắn ánh lên màu tím, tăng thêm một phần phong thái tôn quý khác. Một đám

phi tần sớm đã nhìn đến ngây người, thật lâu sau mới phát ra tiếng than thở. Kể

từ đó, thắng thua tất nhiên là lập tức rõ ràng.



Lúc này Hạ Hầu Thần tuyên thánh chỉ, lập Tố Khiết làm

thượng cung tân nhậm, chưởng quản cục Thượng Cung. Tuy Đỗ Nhĩ Trân hơi khó

chịu, nhưng hoàng hậu đã á khẩu không trả lời được, nàng còn có thể thế nào?



Chiếc áo khoác màu tím Tố Khiết tỉ mỉ chế ra, liền

giao cho ta tử tế cất giữ. Đêm đó, khi Hạ Hậu Thần ngủ lại Chiêu Tường các, ta

kêu người hâm nóng mấy món điểm tâm, uống rượu cùng hắn, trong lúc rảnh rang

mới hỏi hắn:"Hoàng thượng, ngài nói tấm vải kia rốt cuộc là ai bỏ

vào trong áo khoác?"



Hắn uống một ngụm rượu, không kiên nhẫn mà

nói: "Chuyện chế áo chế quần của nữ nhân các ngươi đã phiền trẫm cả

ngày hôm nay. Trẫm buông quốc gia đại sự xuống không để ý tới, cùng các ngươi

hồ nháo, khó khăn lắm mới được thanh tịnh, nàng để yên cho trẫm được

không?"



Ta nhìn hắn, thấy lông mi hắn cực dài, vừa uống rượu,

đôi mắt hơi đỏ hồng, không nhịn được đưa tay vuốt ve khóe mắt tóc mai hắn, nói:

"Thần thiếp biết..."



Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính ta cũng cảm thấy ngạc

nhiên, thầm nghĩ giọng nói của mình tại sao lại mềm mại hờn dỗi như vậy. Ta

cũng không cố ý như thế a?



Hắn nghe lời ta nói, tâm tình rất tốt, cười hỏi ta:

"Nàng muốn đến chỗ ta kêu Khang Đại Vi tới gọi là được, tội gì phải lén

lút theo dõi?"



Ta đang dùng đũa gắp thức ăn vào trong miệng, nghe lời

hắn nói, đồ ăn liền từ trên bờ môi rớt vào trong mâm. Quay mắt nhìn hắn, thấy

hắn cười tươi rói, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lời này hắn nói thật lòng?

Hay là diễn xuất ra?



Lại nghĩ đến cảnh mình bị Khang Đại Vi bắt tại trận,

lần đầu tiên ta thật sự lúng túng, ngập ngừng không biết nói gì.



Tâm tình hắn tốt, liền gắp mấy miếng điểm tâm ăn. Ta

phát hiện một hiện tượng, đó là, nếu tâm tình hắn tốt, sức ăn sẽ tăng nhiều,

việc này cũng không thể đóng giả chứ?



Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp

thấp như thế, dùng vải đỏ tùy tiện nhét vào trong áo khoác rồi quên mất, nhất

định là như nàng đã nói, dùng loại dầu mỡ đặc thù nào đó bôi bẩn chiếc áo

khoác, khiến Tố Khiết phạm vào một cái tội danh từ trên trời rơi xuống. Nói như

vậy, có người sớm đã biết rõ hoàng hậu sẽ làm như vậy, nên đã thay cuộn vải đó,

hơn nữa còn đổi sau khi Tố Khiết chọn vải, hoàng hậu cho người bôi bẩn cuộn

vải, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi Tố Khiết cắt y phục. Người có

thể phái ra thuộc hạ có võ công cao siêu như thế, đáp án đã rất rõ ràng.



Ta âm thầm hổ thẹn vì lúc trước đã ngờ vực hắn vô căn

cứ. Dù hắn nói đề thi cho hoàng hậu, tất cũng có nguyên nhân bất đắc dĩ. Vi sự

trường tồn của triều đình này, vì sự bình ổn của hậu cung này, chắc hẳn hắn

cũng vắt hết sức ra suy nghĩ.



Chức hoàng đế này hắn làm cũng không dễ dàng. Ta gắp

đồ ăn để vào miệng, trong đầu bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy, trong lòng cả

kinh. Trong dĩ vãng, mỗi lần ta tưởng tượng đến hắn, đều là sự ngờ vực và phán

đoán vô căn cứ, đem hết thảy những đều hắn làm thành có mưu đồ, chưa từng

suy nghĩ cho hắn? Chẳng lẽ hiện tại mình đã dần dần thay đổi sao?



Ta biết hoàng hậu nhất định sẽ tưởng ta phái người

động tay động chân, chẳng thể ngờ vực đến Hạ Hậu Thần, nhưng hiện tại ta lại

không oán trách hắn chút nào, ngược lại còn cảm thấy lẽ ra phải như thế. Nếu

như hoàng hậu ý thức được Hạ Hậu Thần không tốt với nàng, dĩ nhiên sẽ không tin

tưởng hắn, mà về sau sự không tin tưởng này sẽ từ trong cung truyền ra ngoài

cung, đến lúc đó Thời gia quấy phá, sẽ khiến cho triều chính chấn động, hoàn

toàn đi ngược lại nguyện vọng của chúng ta lúc trước.



Hắn không ra mặt, hoàng hậu sẽ cho rằng chuyện này chỉ

là chiến tranh giữa nữ nhân. Nàng đã làm hoàng hậu, thì phải rõ quy tắc của hậu

cung. Hạ Hầu Thần không thể chỉ sủng ái một mình hoàng hậu, chỉ có chính nàng

đánh địch thủ rớt xuống, mới giữ được vinh sủng lâu dài không suy giảm. Hiện

giờ ta thắng nàng hai lần liên tiếp, nàng nhất định sẽ hận ta thấu xương. Bất

quá không phải sợ, có câu nhiều rận thì không sợ rận cắn, từ ngày vào cung lần

nữa, chắc hẳn nàng đã coi ta thành kẻ địch, có thêm một ít thù hận, thì đã sao

nào?