Thượng Cung

Chương 33 : Vì đoạt thượng cung, lại lập mưu kế

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Vị trí thượng cung hiện giờ còn trống, đương nhiên

phải tìm người thích hợp để lấp chỗ trống. Ta biết rõ lần này ta lại phải cùng

hoàng hậu tranh đoạt quyền lực một phen, mà chuyện này Hạ Hầu Thần không thể

nhúng tay. Trong triều đình hắn không ngừng lập người mới đả kích Thời gia, sớm

đã khiến Thời gia bất mãn. Thời gia giàu nhất nhì thiên hạ, nếu như Hạ Hầu Thần

biểu hiện ra sự bất mãn đối với hoàng hậu quá rõ ràng, rất dễ khiến Thời gia bí

quá hoá liều, làm cho kinh tế dao động.



Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Hầu Thần, hắn chỉ muốn

tranh đấu không thấy máu để góp phần ổn định thời cuộc. Dù sao hắn mới

đăng đế vị, căn cơ chưa ổn, mà gia tộc Thượng Quan tiền triều gần như đã vét

sạch quốc khố, nếu như lại gây ra chiến tranh, chỉ sợ lại phải tiêu tốn không

ít bạc.



Ánh nắng sớm tươi sáng, bầu trời trong xanh, trông ra

ngoài cửa sổ, trên ngọn cỏ xanh biếc còn đọng sương sớm. Ta nhìn người đang quỳ

trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương trên tay ngươi đã đỡ chưa? Đã

tới đây, bản phi sẽ sai người đấm bóp mỗi ngày cho ngươi, nhờ ngự y dùng kim

châm giúp ngươi đả thông huyệt đạo, sẽ chậm rãi tốt dần lên.”



Tiêm Tử ngẩng đầu lên, làn môi run nhè nhẹ, dập đầu

hành đại lễ, nói: “Đa tạ nương nương.”



Ta cười nói: “Ngươi giúp bản phi một biệc lớn như

vậy, bản phi sẽ không bạc đãi người đã giúp ta. Đúng rồi, cái tên

Tiêm Tử này đã là tên cũ của người trong Tiêm Vũ các, không thể dùng nữa, ngươi

liền theo bọn Tố Linh, gọi là Tố Tú đi. “



Tiêm Tử lại dập đầu với ta lần nữa, “Nô tỳ đa tạ nương

nương ban tên, nô tỳ sẽ không khiến nương nương thất vọng.”



Tố Linh mang theo Tiêm Tử lui ra. Nhìn bóng lưng các

nàng biến mất sau bức rèm che, ta chậm rãi kéo ngăn kéo tinh xảo ra, mở ra một

cái bao lụa nho nhỏ. Bên trong bao là một ít đồ cho chim ăn thật nhỏ, màu xanh

nhạt, đưa đến gần chóp mũi ngủi, không có mùi tanh tưởi bình thường của đồ ăn

dành cho chim, bên trong lại có một loại hương vị kỳ dị. Đây cũng là đồ ăn mà

Tiêm Tử tráo đổi lấy về.



Đám chim chóc đã quen ăn đồ ăn có tác dụng mê

hoặc này, nếu ngừng hơn mấy ngày không ăn, thì cũng như con người, ngứa ngáy

bực bội không chịu nổi. Tuy là trước đây đã huấn luyện khiến chúng nó theo lệ

thường quấn quanh thân mà bay, nhưng đã mấy ngày không ăn, lại nghe được trong

xiêm y đó có hương vị Ngũ Thạch Tán, làm sao có thể nhịn được?



Khánh Mỹ nhân lấy đồ ăn đặc chế cho bầy chim ăn, lại

lấy Ngũ Thạch Tán khâu lẫn trong váy để hấp dẫn lũ chim, dùng tiếng nhạc bước

nhảy để khống chế chúng quấn thân mà bay, nhưng bỗng nhiên ngừng không được ăn

thì đến người còn ngứa ngáy khó chịu, huống chi là đám chim?



Khánh Mỹ nhân đã nói sai. Ta không có hạ độc đám chim

của nàng, chẳng qua ta chỉ thay đổi đồ ăn của đám chim đó mà thôi.



Ở trong ngự hoa viên, ta dùng ngôn ngữ khiêu khích,

khiến nàng sinh lòng bất mãn: lúc tặng quà, còn tặng kèm hoa Kim tước, khơi mào

sự tức giận đối với ta trong lòng nàng; thẳng đến khi đám chim không khống

chế được, nàng sẽ trút hết thảy lửa giận vừa mới bộc phát lên người ta, khiến

hoàng hậu sinh nghi, cho rằng ta âm thầm ra tay, vì vậy mà không ngăn cản ngự y

điều tra, lại vạch trần ra tất cả sự tình.



Ta gọi Tố Linh vào, đưa bao lụa này cho

nàng, “Đem thứ này hòa với nước, đào cái hố chôn thật sâu. Cũng không thể

để nó tiếp tục hại người.”



Tố Linh gật đầu tự đi xử lý.



Buổi tối lúc Hạ Hầu Thần tới đây, tuy gương mặt

lạnh lùng, bộ dáng giống như là phẫn nộ chưa tiêu, nhưng ta lại cảm thấy kỳ

thật trong lòng hắn đang cực kỳ cao hứng. Ta vẫn chưa khoe công với hắn, chỉ

kêu người chuẩn bị hai loại thức ăn, ta lấy rượu mật ra mời hắn uống hai chén.

Chúng ta không đề cập đến chuyện phát sinh ngày hôm trước. Khánh Mỹ nhân liền

như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong dòng chảy sinh mệnh của hắn, chỉ sợ hắn sớm

đã không còn nhớ đến nàng nữa. Kỳ thật có lúc ta nhìn gương mặt tự nhiên hờ

hững của hắn, chung quy luôn nghĩ rốt cuộc những phi tần đó đang tranh cái

gì. Tranh sự sủng ái như ánh nắng sớm mai lướt qua trong giây lát của hắn? Hay

là quyền lực hắn nắm giữ trong tay? Đối với ta mà nói, ta chỉ muốn tranh cái

thứ hai. Cảm giác từ trên cao, tôn quý nhìn xuống đám người phía dưới, chỉ có

hắn có thể cho ta. May mà hắn đã cùng ta lập hiệp nghị, hắn cho ta cái ta cần

có, ta sẽ trợ giúp hắn hoàn thành việc hắn muốn. Hết thảy đều không quan hệ đến

tình ý.



Cho nên, khi ta giả bộ tranh giành ghen tuông, hắn

liền phối hợp với ta thâm tình khẩn thiết. Ta nghĩ, chúng ta đều là người biết

diễn kịch. Có đôi khi nhìn vào ánh mắt của hắn, dịu dàng như muốn chảy ra nước,

ta còn thật sự cho rằng mình đang được sủng ái.



Ta cầm lấy chén ngọc linh lung trên bàn, nói với Hạ

Hậu Thần: “Chúc mừng hoàng thượng đạt thành tâm nguyện.”



Hắn chạm cốc cùng ta, cười nhạt, “Ái phi chúc mừng ta

cái gì?”



Ta uống cạn rượu trong chén, cười mà không đáp, chỉ

vào thân ảnh Tố Tú đang đi ra cửa, hỏi hắn: “Cung tỳ thần thiếp mới thu

nhận này, hoàng thượng có vừa mắt không?”



Hắn buông chén rượu chưa uống xuống, chậm rãi nói: “Ái

phi biết trẫm hận nhất là cái gì không? Trẫm muốn mỹ nhân, tất nhiên là quả

thật trẫm có mơ tưởng, nhưng có người lại năm lần bảy lượt không biết điều, cứ

cứng đầu nhét người vào bên cạnh trẫm…”


Sáng sớm còn có thái dương chiếu rọi trên đỉnh đầu,

nhưng đến buổi chiều, ánh mặt trời lại rút vào trong mây đen, đi trên đường

liền lâm râm mát lạnh. Không lâu trước đây, ta còn từng bị đưa theo con

đường này vào Tông Nhân phủ, mà hôm nay, ta lại từ này con đường đi thăm Khổng

Văn Trân bị đưa vào Tông Nhân phủ. Trong cung tình người lạnh bạc, nàng đã vào

ngục, chắc hẳn mỗi người đều tránh không kịp. Người thân ngoài cung của nàng

sớm đã chẳng biết đi đâu, có lẽ cũng không có ai đi thăm nàng. Nàng lẻ loi một

mình, chỉ sợ càng thê lương hơn ta.



Nàng bị bắt vào tù, vốn là không cho người vào thăm

tù, ta xin phép Hạ Hầu Thần, lĩnh thánh chỉ, mới được chấp thuận đến thăm.

Trong phòng giam vẫn âm u ẩm ướt như trước kia, bởi vì đang là mùa xuân, trên

vách tường có nước đọng chảy ra, tăng thêm vài phần ướt át râm mát. Nghe ta

muốn đi vào trong lao thăm tù, Túc nương liền tự động xin dẫn đường. Ta đành

phải cho nàng đi theo.



Đi vào trong nhà tù, cùng một gian phòng, vốn là nơi

giam ta, hiện tại dĩ nhiên đã dọn sạch chăn gấm, bộ đồ ăn, chỉ dùng đồ đạc của

tù phạm bình thường thay thế.



Khổng Văn Trân cởi đi châu thoa ngọc bội, đầu bù tóc

rối ngồi trong góc tường, mới nhìn, ta cơ hồ không nhận ra nàng. Thấy ta tới,

nàng tới gần song sắt, khiến cửa sắt rung động, nói: “Nương nương, ngài cứu nô

tỳ, ngài cứu nô tỳ với! Nô tỳ chưa hề nói gì, không cung khai ngài ra, ngài

nhất định cứu được nô tỳ…”



Ta ra hiệu cho Túc nương đến bên cạnh cửa trông chừng,

đừng để người đến gần, tự mình đứng gần cửa sắt nói: “Khổng thượng cung,coi

ngươi biến thành cái cái gì rồi? Đám quan coi ngục đó đối xử với ngươi như thế

nào? Nhớ lúc trước bản phi vào tù, quan coi ngục còn lưu vài phần mặt mũi, đổi hết chăn bông trong lao, ngày rét đậm còn có bếp sưởi ấm. Không

có ai đến thăm bản phi, thậm chí còn ở ngoài đó bỏ đá xuống giếng hãm hại bản

phi, nhưng bản phi ở trong ngục, thật ra cũng vẫn vui vẻ ấm áp…”



Khổng Văn Trân nói: “Không, nương nương, ngài tin

nô tỳ đi, trước giờ nô tỳ không nói xấu nương nương nửa câu

…”



Ta để sát vào song sắt, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Nếu

ngươi không tố cáo ta, làm sao hoàng hậu lại biết giờ bản phi bưng thuốc đến

Tinh Huy cung, ngay cả canh giờ cũng không tính sai? Nếu không phải ngươi đề

cập chuyện đó với hoàng hậu, làm sao hoàng hậu biết? Có lẽ cái ngày

ta gặp gỡ ngươi ở ngự hoa viên, ngươi vẻ mặt kinh hoảng, từ lúc đó, ngươi đã

quyết định phản bội bản phi rồi?”



Khổng Văn Trân nói: “Hoàng hậu bức nô tỳ! Nàng ta là

người lớn nhất hậu cung, nắm lục cung trong tay, kiềm chế cục Thượng Cung. Nàng

bảo nô tỳ, nếu nô tỳ không phối hợp, vị trí thượng cung này sẽ không có phần nô

tỳ. Hơn nữa, nàng cam đoan với nô tỳ, thân phận lúc nô tỳ vào cung tuyệt đối sẽ

không bị người khác vạch trần. Nô tỳ biết làm sao? Tại cục Thượng Cung, nô tỳ

chưởng quản bốn phòng gần ba trăm người, nhưng ở trước mặt hoàng hậu, nô tỳ cũng chỉ là một nô tài nho nhỏ, nô tỳ còn có thể làm thế nào?”



Ta sớm đã đoán ra đáp án như thế, liền khẽ thở dài một

hơi, “Khổng Văn Trân, muốn bản phi cứu ngươi ra khỏi tù là không thể. Tội

ngươi phạm thật sự quá lớn, sao có thể dùng thứ đó gây hoạ trong hậu cung?

Ngươi nên biết, tuy những trang giấy thượng cung tự tay ghi chép này là tiền

thù lao ta trả cho ngươi, nhưng mỗi người đều biết Ngũ Thạch Tán là thứ không

thể dính vào. Chỉ tại ngươi tham vàng bỏ ngãi, nhưng cũng khó trách ngươi, vì

cứu muội muội ngươi ra khỏi hố lửa, thật sự là chuyện gì ngươi cũng

làm ra được…”



Biểu tình Khổng Văn Trân vẫn hổ thẹn như cũ, nghe đến

một câu cuối cùng, hai mắt liền mở cực lớn, giật mình nhìn ta. Ta lấy một mảnh

ngọc bội trong tay áo ra, đưa cho nàng, “Chỗ đáng khen ngợi duy nhất của

ngươi, đó là ngươi toàn tâm toàn ý chiếu cố muội muội của ngươi, khiến bản phi

hâm mộ. Chuyện duy nhất bản phi có thể làm cho ngươi, đó là cứu muội muội ngươi

ra.



Tuy muội muội ngươi trổ mã vô cùng xinh đẹp, bạc chuộc thân cao tới vạn lượng,

nhưng một ít tiền này, ta vẫn ra được…



…”



Ta đưa ngọc bội cho nàng, còn có một mảnh khăn gấm nho

nhỏ, kèm theo một phong thư nhà ghi bằng thể chữ Khải nhỏ nhắn. Khổng Văn Trân

vừa thấy liền nhận ra phong thư nhà này là ai viết, không khỏi che mặt khóc

rống thất thanh.



Ta nói: “Khổng Văn Trân, dù ngươi sợ hình phạt, nói ra

là bản vẽ này là bản phi đưa cho ngươi, thật sự cũng không có chuyện gì, không

hề thương tổn đến bản phi.Vì bản phi biết rõ, bản vẽ này, chỉ là bản vẽ mà

thôi. Hại người hay không, chủ yếu ở lòng người. Bản phi sẽ chăm sóc muội

muội ngươi thật tốt.”



Khổng Văn Trân quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nước

mắt rơi như mưa, kêu một tiếng: “Nương nương…” Rốt cuộc không thể nói tiếng nào

nữa, chỉ liên tục quỳ lạy ta.



Ta xoay người rời đi, cách thật xa còn có thể nghe

thấy đầu nàng gõ trên mặt đất, thùng thùng ra tiếng.



Từ trong bóng tối đi ra cửa lao, ánh mặt trời rực rỡ

khiến ta nhắm mắt lại. Túc nương vẫn đi theo sau lưng ta như cũ. Ta bỗng nhiên

nói: “Túc nương, thực xin lỗi…”



Ta nhẹ giọng nói xong, cũng không biết nàng có nghe rõ

ràng không, liền vội vàng đi lên phía trước. Túc nương trầm mặc đi theo bước

chân ta, đột nhiên nói: “Nương nương, kỳ thật ngài không chỉ có muội muội là

người thân duy nhất.”