Thượng Cung
Chương 32 : Tiền đồ khó dò, ngầm hạ tay trong
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Ngày kế tỉnh lại, cũng chỉ một thân một mình. Ta gọi
một tiếng, Tố Khiết liền rón ra rón rén đi vào, bẩm báo với ta, nói là sáng sớm
hoàng thượng đã thượng triều, dặn dò bảo để ta ngủ lâu thêm một chút, không cần
hầu hạ hắn lâm triều.
Ta vừa rửa mặt chải đầu vừa hồi tưởng lại chuyện tối
hôm qua. Xem ra chúng ta đã hình thành sự ăn ý, biểu hiện của ta khiến hắn rất
hưởng thụ. Mục tiêu chung của hai người đã là vặn ngã Thời gia, kích thích
hoàng hậu, hai người chúng ta liền ngươi xướng ta hòa, diễn thật sự hoàn hảo.
“Nương
nương, ngài xem, trân châu xanh biếc này khiến nét mặt nương nương càng thêm
toả sáng rạng ngời.”
“Phải không?” Ta có chút kỳ quái, thầm nghĩ nha đầu này luôn
luôn cẩn thận chặt chẽ, sau khi hoàng thượng ngủ lại chỗ ta, trước giờ chưa
từng nghe nàng tán dương câu nào, tại sao ngày hôm nay lại a dua nịnh hót? Lơ
đãng nhìn vào trong gương, quả thật nhìn thấy một nữ tử mặt đầy xuân ý, sóng
mắt lưu chuyển, có một sự vui mừng khó hiểu. Trong lòng ta thất kinh. Mỗi lần
Hạ Hậu Thần sủng hạnh xong đi rồi, chung quy luôn có mấy ngày tinh thần ta để
đâu đâu, son phấn cũng không dấu được sắc mặt tái nhợt, sao hôm nay lại
như thế?
“Có
hoàng thượng thương yêu, nét mặt nương nương tự nhiên sẽ phấn chấn…”Tố Khiết
ở sau lưng ta che miệng cười.
Trong lòng ta hốt hoảng, chẳng lẽ mình diễn giả thành
thực, diễn tới diễn lui lại nhập kịch mất rồi? Tưởng tượng đến đây, trong lòng
âm thầm cảnh giác, sắc mặt liền ảm đạm,“Đừng dùng cặp bông tai phỉ thúy này nữa,
chọn cặp bằng ngọc lưu ly đi.”
Tố Khiết không rõ nguyên do, đành phải cầm cặp bông
tai lên đeo cho ta.
Ngẫm lại, tuy Tố Khiết có tâm tư như thế với Hạ
Hầu Thần, nhưng vì bản tính thuần lương, cũng không làm ra chuyện gì thái quá,
nên cứ năm lần bảy lượt đánh mất cơ hội, không so được với muội muội của ta,
giỏi về luồn cúi. Ta ngẫm nghĩ một hồi, liền hỏi nàng: “Tố Khiết, ngươi ở bên
cạnh ta, cứ tiếp tục như thế, cũng không có nhiều tiền đồ lắm, nếu bản phi phái
ngươi tới một nơi tốt hơn, ngươi có nguyện ý không?”
Tố Khiết luống cuống tay chân, vội vàng quỳ xuống
nói: “Nương
nương, có phải nô tỳ làm sai cái gì hay không? Nương nương cứ việc chỉ ra, nô
tỳ nhất định sẽ sửa.”
Ta lắc lắc đầu, đỡ nàng đứng dậy, hỏi nàng: “Bản phi đã từng nói, nếu
ngươi được hoàng thượng ưu ái, thì cũng là một con đường tiến thân, nhưng xem
ra, hoàng thượng…”
Tố Khiết ảm đạm cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Nương nương, sao nô tỳ
có thể được hoàng thượng ưu ái chứ? Nô tỳ đã sớm chết tâm này rồi.”
Ta than nhẹ một tiếng, “Kỳ thật, trong cung mỹ
nhân đông đảo, người mới ùn ùn, nếu ngươi chết tâm cũng tốt, khỏi phải phập
phồng lo sợ. Tố Khiết, ta biết ngươi xuất thân từ phường thêu,
công phu thêu khẳng định còn hơn thường người, nếu bản phi phái ngươi đi quản
lý cục Thượng Cung, không biết ngươi có muốn hay không…”
Tố Khiết trừng lớn cặp mắt nhìn ta, giống như không
dám tin lời ta vừa nói, ngắt lời ta, chần chờ: “Nương nương, ý ngài là
muốn phái nô tỳ đi quản lý Tư chế phòng?”
Ta khoát tay áo, cười lạnh: “Người xuất thân từ chỗ
ta, sao chỉ có thể quản lý một phòng. Nếu như ngươi đi, cái cần quan tâm đó là
cả cục Thượng Cung!”
Tố Khiết càng không dám tin, làn môi run run hỏi ta: “Nương nương, nô, nô tỳ
sao có để đảm nhận được trọng trách lớn như vậy. Hơn nữa thượng cung
đương nhiệm ở cục Thượng Cung…”
Ta cắt ngang lời nàng, nói: “Chỉ cần ngươi muốn,
bản phi sẽ có biện pháp. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy, ít nhiều gì cũng
phải học một chút…”
Sắc mặt Tố Khiết phút chốc ửng hồng, gương mặt hiện
lên vẻ hưng phấn, lại đột nhiên trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng cuồng nhiệt.
Ta biết nàng vào cung lâu ngày, nhất thời
cũng bị nam tử như Hạ Hầu Thần mê hoặc, nhưng nàng vẫn đặt ta lên đầu,
chẳng hề bởi vì thân phận ta thay đổi, mà do ta có một thân đầy tài nghệ. Nàng
một loại yêu thích phát ra từ tận đáy lòng đối với chế thoa chế áo, ta làm sao
có thể không thành toàn nàng.
Quan trọng nhất là, Khổng Văn Trân, ngươi đã phản bội
ta, vị trí thượng cung liền vô duyên với ngươi rồi.
Chỉ cần ta khống chế cục Thượng Cung, tương đương cung
nữ hạ đẳng trong hậu cung đều do ta nắm trong tay, ta sẽ có vốn liếng để đối
chọi với hoàng hậu.
Ta cầm lấy lược ngà voi trên bàn đưa cho Tố Khiết. Tố
Khiết hiển nhiên đang vô cùng hỗn loạn, bàn tay vươn ta, lại không biết cầm
lấy, lược cạch một tiếng rơi xuống đất, lúc này mới khiến nàng giật mình tỉnh
lại, nàng vội vàng nhặt lược lên, rồi lại thuận thế quỳ xuống, nói: “Nương nương, nếu như nô
tỳ đạt thành tâm nguyện, dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp nương nương.”
Hai mắt nàng rưng rưng, thần sắc tha thiết. Ta thầm
than trong lòng, quyền thế thực sự có thể khiến con người ta cuồng nhiệt, ngay
cả Tố Khiết, một khi dính vào quyền thế, chỉ cần có một tia hi vọng, cũng giống
như cho nàng một mục tiêu để sinh tồn sau này.
Ta lấy tay ra hiệu cho nàng bình thân, tự mình xoay
người sang chỗ khác soi gương,“Chuyện này quan hệ đến quá nhiều người,
nên xử lý ra sao, ta nghĩ ngươi cũng tự biết rồi.”
Nàng đứng dậy, bàn tay nắm lược ngà voi xiết đến trắng
bệch, “Nương
nương, xin ngài yên tâm.”
Ta nói: “Được rồi, xem ra hôm nay tay ngươi không
thể chải đầu được, mau kêu Tố Linh tới chải đầu cho ta. Ngươi về
phòng bình ổn tâm tình một lát đi.”
Tố Khiết biết tâm tình của mình đang kích động, cũng
sợ làm sai, liền cố nén sự vui mừng, ra cửa kêu Tố Linh vào chải đầu cho ta.
Đại sự như rửa mặt chải đầu vốn luôn luôn do Tố Khiết
phụ trách, Tố Linh được vinh hạnh đặc biệt này, liền vui sướng tiến vào giúp ta
rửa mặt chải đầu. Ta nghĩ, nếu như mọi chuyện thành công, Tố Khiết phải đến cục
Thượng Cung, ta cũng phải bồi dưỡng thêm người. Tố Linh này, tuy tay chân khéo
léo, nhưng tâm tư lại không đặt ở mặt này, chung quy sẽ có một ngày được hoàng
thượng sắc phong. Ta phải mau mau tìm người mới được. Bất giác, ta nghĩ đến Tố
Hoàn, không biết hiện giờ nàng ở chỗ hoàng hậu sống như thế nào.
Nghĩ tới nàng ấy, ta liền soi gương khẽ mỉm cười.
Hoàng hậu tự xưng là nhìn người tinh chuẩn, lại nhìn sai nàng, mà ta. Lại chưa
hề nhìn sai nàng.
Rửa mặt chải đầu xong, vừa ra khỏi cửa, liền gặp Túc
nương. Tuy nàng cung kính hành lễ với ta, cũng không biết vì sao, ta vừa thấy
nàng, cả người liền không được tự nhiên. Vốn sau khi ta dùng kế với người khác,
ta chưa bao giờ hổ thẹn, nhưng mỗi khi vừa nghĩ tới nàng, liền nghĩ đến vào
thời điểm ta khó khăn nhất thì nàng đã thật tâm đối xử với ta, dùng vẻ mặt thật
thà phúc hậu tươi cười nhìn ta. Nàng đối đãi với ta như thế, lại bị ta xếp đặt,
thứ dùng để áp chế còn là bảo bối tim gan của nàng. Ta tất nhiên là sẽ không
nhận sai với nàng, chỉ đành phải nhắm mắt làm ngơ, bảo nàng không cần hầu hạ,
để tự ta đi hoa viên là được rồi.
Nàng lại trưng gương mặt thản nhiên ra, nói: “Hoàng thượng
bảo bất cứ lúc nào nô tỳ cũng phải đi theo nương nương. Nếu nương
nương muốn đi ngự hoa viên, nô tỳ tự khắc phải đi theo.”
Ta đành phải bồn chồn đi ở phía trước, nàng theo sát
phía sau.
Sau khi đi dạo mấy vòng, lơ đãng nhìn về phía sau,
không thấy bóng dáng nàng đâu, lúc này ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tố Linh thấy ta như thế, liền có chút kỳ quái, “Nương nương, ngài sao
vậy? Có phải Túc nương có chỗ nào không phải hay không? Để nô tỳ góp ý cho nàng
ấy?”
Ta liền nói: “Không có gì, có lẽ là thoa cài trên đầu
hôm nay long trọng thái quá, khiến da đầu hơi đau, trở về đổi cái nhẹ hơn là
được.”
Mấy lời này, khiến Tố Linh hoảng sợ vừa thỉnh tội vừa
quỳ xuống, ta càng cảm thấy Túc nương ở chỗ này thực là vướng chân vướng tay.
Nhưng Hạ Hầu Thần đã phái nàng ta tới, thì ta cũng
không tiện đuổi nàng đi. Nếu như là những người khác, ta có vô số cách để đuổi
đi, nhưng nghĩ lại những lần nàng giúp ta trong ngục, cái cảm giác không thoải
mái kia liền ùa đến.
Hôm nay thời tiết tốt, đang là mùa xuân trăm hoa đua
nở, trong ngự hoa viên cũng ngàn hoa khoe sắc. Kim yêu đái (1) đoan trang tú lệ đón gió phấp phới;
Ngọc lan tím (2)bên ngoài tím phơn phớt, bên trong lại
trắng nõn như tuyết đọng, từng đóa hoa nở to tỏa hương tựa như mời mọc người ta
thưởng thức; vàng như vàng bạc, xanh biếc như ngọc, cây cây đón gió rung động;
hoa Kim tước(3) ánh vàng rực rỡ nở đầy cành, đẹp
không sao tả xiết. Một đường đi tới, nhìn thấy những bông hoa như mỹ nhân đang
nở nụ cười kia, tâm tình ta cũng vô cùng tốt. Chợt nghe có người nói: “Nương nương, ngài xem
mấy đóa hoa này, hình dạng cũng thật giống Tiểu Nam, Tiểu Bắc.”
Liền có người cười nói: “Đâu có giống? Mấy đóa
hoa này màu vàng tươi, còn chim tước của bản phi, cái đuôi lại hơi chuyển
thành màu lam. “
Tố Linh đưa miệng tới sát lỗ tai ta nói: “Nương nương, nghe giọng
nói hình như là vị trong Tiêm Vũ các kia.”
Ta mỉm cười, chẳng hề trả lời câu hỏi, thầm nghĩ khi
Hạ Hậu Thần sủng hạnh phi tần thích cũng coi mặt đặt tên ghê, thích chim chóc,
liền mang đến ở Tiêm Vũ* các.
(*Tiêm Vũ nghĩa là lông chim tơ)
Ta đứng bên cạnh cây hoa kim tước nở rộ nhất, nhìn
thấy Khánh Mỹ nhân mang theo hai cung tỳ vòng từ sau núi giả đi ra.
Khánh Mỹ nhân diện mạo ngọt ngào, khi cười lộ ra hai
cái má lúm đồng tiền, hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, eo
buộc thắt lưng xanh biếc, eo nàng càng có vẻ thon nhỏ, vô cùng tươi mới.
Nàng thấy ta đứng đó, trước tiên là ngẩn ra, tiếp theo
liền tiến lên hành lễ, cười nói: “Ninh tỷ tỷ hôm nay cũng ra đây ngắm hoa
sao? Ngày hôm nay thời tiết tốt, những loại hoa mấy ngày trước đây chưa nở hôm
thiếp nghĩ đám chim này cũng là sinh vật sống, nếu như bị người ta hạ độc, dẫn
phát cuồng tính, tất nhiên là có dấu tích để lại, giống như người chết, chỉ cần
tra xét liền biết ngay. Kỳ thật không cần khám nghiệm tử thi, ngự y trong cung
đều là những nhân tài của quốc gia, chắc chắc có thể nghiệm ra…
…”
Hoàng hậu ngẩn ra, không nghĩ đến chính ta sẽ chủ động
đồng ý cho điều tra. Ta vừa nói ra lời này, Khánh Mỹ nhân đúng là không còn lời
nào để nói. Hoàng hậu liền hỏi: “Khánh muội muội thấy thế nào?”
Khánh Mỹ nhân chưa trả lời, ta liền nói: “Khánh muội muội bị
đám súc sinh này mổ đến cả người đều là thương tích, đầu bù tóc rối,
nên rửa mặt chải đầu lại mới phải.” Ta lại tà tà quay
qua liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thần một cái, “Hoàng thượng ngài cũng thật là, tại sao
không thương hoa tiếc ngọc gì hết? Bộ dáng Khánh muội muội thế này làm sao gặp
người?”
Khánh Mỹ nhân lúc này mới nghĩ đến đối tượng nàng một
lòng nịnh bợ đang ngồi trên kia, nhất thời quên hết những chuyện khác, dùng tay
vuốt ve hai má, lắp bắp mà nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp…”
Hạ Hầu Thần nói: “Lui ra rửa mặt chải đầu rồi lại đi lên.”
Câu hỏi của Hoàng hậu, liền giống như không hỏi.
Hạ Hầu Thần nói: “Tuyên hai thái y tiến vào, trước mặt mọi
người kiểm nghiệm xác chim. Trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương
nào âm thầm phá rối.”
Hoàng hậu há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra
được lời phản đối.
Xác chim chết tự nhiên do Khang Đại Vi phái người
trông giữ, không ai được đụng vào.
Sau khi ngự y tới, để tránh bẩn tai mắt chúng phi tần,
liền ở sau tấm bình phong kiểm tra. Một lát sau, Từ lão ngự y được xưng là
người tài bậc nhất liền đầy vẻ nghiêm trọng quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, đám
chim này quả thật trúng độc…”
Vừa nghe câu này, Khánh Mỹ nhân đã rửa ráy sạch sẽ,
thay đổi một thân y phục tươm tất liền chửi bới thất thanh, cũng oán hận trừng
ta, giống như là muốn ăn sống ta.
Hoàng hậu kêu lên: “Lại có loại chuyện
này ư?!”
Hoàng thượng liền nhíu mày hỏi: “Trúng loại độc nào?”
Lão ngự y liền đáp: “Bẩm hoàng thượng, lão thần chỉ biết bẩm
báo với hoàng thượng kết quả mà lão thần điều tra được, mọi chuyện xin hoàng
thượng định đoạt. Lão thần mở bụng đám chim ra, theo thứ tự dùng ngân châm thăm
dò, phát hiện trong máu trong ruột chim đều có độc, lại cẩn thận dùng nước
trong rửa sạch tràng vị…”
Nghe đến đó, không ít phi tần thích giả bộ mảnh mai
trước mặt Hạ Hầu Thần che miệng, gần muốn nôn mửa. Ta chậm rãi uống một ly trà,
nói: “Từ
ngự y, tình tiết không cần nhiều lời, trực tiếp giảng ra kết luận là được.”
Từ ngự y liền nói: “Lão thần phát hiện
trong cơ thể chúng có thạch anh tím, thạch anh trắng, bột đá đỏ, khổng thạch
chung, bột đá vàng, năm loại bột phấn, hơn nữa da của đám chim đều trở nên vô
cùng yếu ớt, khẽ đụng vào, lông chim liền rụng xuống. Thần có thể khẳng định,
đám chim này trúng độc đã lâu, phải đến một hai tháng, tuyệt đối không phải
chuyện một sớm một chiều.”
Đám phi tần đương nhiên không rõ Từ ngự y giảng là
loại độc nào, mà hoàng hậu hoàng thượng lại lập tức hiểu ngay. Sắc mặt hoàng
hậu trở nên cực kỳ âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Khánh Mỹ nhân một cái. Mà
hoàng thượng thì lạnh lùng nói: “Từ ngự y, khanh đi xuống trước đi.
Chuyện này không được truyền ra, trong cung đình chưa hề phát sinh chuyện này.
Khanh đã nhớ kỹ chưa?
Khánh Mỹ nhân chưa suy nghĩ đã vội la lên: “Hoàng thượng, ngài
nghe thần thiếp nói một chút, có người đã hạ độc cho đám chim từ một hai tháng
trước, lúc đó thần thiếp…”
Nàng tính toán thời gian, liền khẽ giật mình. Đó là
lúc nàng mới vào cung, còn chưa được Hạ Hậu Thần sủng ái.
Sau khi Từ ngự y lui ra, hoàng hậu và hoàng thượng đều
không nói tiếng nào. Chúng phi tần hiểu chuyện, liền khép miệng không nói,
người không hiểu thì xoay trái xoay phải nghe ngóng. Dần dần, “Ngũ Thạch Tán”
loại độc bị triều đại liệt vào cấm dược, liền lưu truyền trong bữa tiệc.
Khánh Mỹ nhân đương nhiên nghe rõ ràng tiếng xì xào
bàn tán trong bữa tiệc. Cách pha chế Ngũ Thạch Tán thì nhiều người không biết,
nhưng mọi người đều biết rõ ba chữ Ngũ Thạch Tán này. Tiền triều, không biết
bao nhiêu người vì dùng thuốc này mà chết, sau đó bị tiên hoàng liệt vào
cấm dược. Khi tiên hoàng lớn tuổi phát bệnh, trong cung đình xuất hiện bí văn
tương truyền, tiên hoàng là bị người ta ngầm hạ Ngũ Thạch Tán mới lâm bệnh nguy
kịch. Chuyện này đương nhiên là một lời đồn chưa được chứng thật, nhưng bởi vậy
càng thấy rõ Ngũ Thạch Tán gây tai họa khôn lường. Hiện giờ trong cung đình làm
sao thấy được tung tích của nó, bảo mọi người sao không kinh hoảng cho được?
Sắc mặt Khánh Mỹ nhân phút chốc trắng bệch nào còn
dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa rồi. Nàng run run bước ra khỏi hàng quỳ xuống, “Hoàng thượng, hoàng
hậu nương nương, thần thiếp tuyệt đối không dám dùng vật ấy, thần thiếp là bị
người ta hãm hại…”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Khánh muội muội, lúc
thì muội nói bản phi hãm hại muội, lúc lại nói có người khác hãm hại muội,
chẳng lẽ muội hoàn toàn không có lỗi gì? Nếu muốn bấu víu lung tung,
bám cắn người khác, thì phải xuất ra một ít chứng cớ mới được.”
Khánh Mỹ nhân cuống quít dập đầu, nói: “Thần thiếp không dám,
thần thiếp không dám! Thần thiếp xin bẩm báo sự thật. Bầy chim này, kỳ thật là
thần thiếp nhờ Khổng thượng cung mang vào trong cung, tất cả cách nuôi chim cho
chim ăn, đều là Khổng thượng cung đưa cho. Quần áo thần thiếp mặc trên người,
cũng là Khổng thượng cung thiết kế chế tạo…”
Chúng phi tần ồn ào, không nghĩ đến nàng lại bấu víu
lôi tới Khổng thượng cung. Ta hơi trầm tư, im lặng không nói, nhìn hoàng hậu,
lại thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, sắc mặt tối tăm, oán hận nhìn Khánh Mỹ nhân.
Hạ Hầu Thần nói: “Khang Đại Vi, kêu
người đi cục Thượng Cung truyền những người liên quan đến hỏi han. Chú ý đừng
nhiệt náo khiến dư luận xôn xao.”
Khang Đại Vi mang theo hai tên thủ hạ vội vàng đi cục
Thượng cung.
Trong lúc chờ đợi, Khánh Mỹ nhân biết mình đã gây ra đại
họa, liền nói không ngừng,“Thần thiếp mong được làm nương nương mới tiến cung,
nhưng vẫn không được hoàng thượng để mắt. Có một ngày thần thiếp nhàm chán, đi
cục Thượng Cung chọn lựa vòng tay, muốn loại đẹp hơn, Khổng thượng cung liền
lén lút nói cho thần thiếp phương pháp này. Hoàng thượng, thần thiếp kêu nhà mẹ
gom góp không ít bạc mới được bộ xiêm y cùng đám chim này, thần
thiếp thực sự không biết hóa ra mấy con chim đó lại bị cho ăn độc dược…”
Nàng một mình thao thao kể tuốt tuồn tuột, đem mọi
chuyện trước sau đổ ào ào ra như hắt nước. Hoàng thượng mặt lạnh âm trầm ngồi
trên ghế chủ tọa, hoàng hậu nào dám ngăn cản nàng, không cần Khổng Văn Trân đến
đối chất, tất cả chân tướng đã một rõ hai ràng.
Mà Khang Đại Vi sớm đã lấy kiện xiêm y bảy màu nàng vừa
thay ra, lại kêu Từ ngự y chờ bên ngoài điện tiến vào xem xét. Chỉ một chốc, Từ
ngự y liền tra ra những kẽ hở giáp ranh trên kiện xiêm y này, đều có Ngũ Thạch
Tán. Mọi người rốt cuộc đã rõ, hóa ra chân tướng chuyện trăn chim quấn thân mà
bay là như thế.
Trong đại điện, không khí lạnh đến làm cho người ta
ngạt thở. Nhóm phi tần không dám thở mạnh, cả đại điện chỉ còn nghe tiếng Khánh
Mỹ nhân lao thao kể lể không dứt.
Một lát sau, Khang Đại Vi liền dẫn Khổng Văn Trân tới.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, thân mặc bào phục của thượng cung, búi tóc Đại thủ không
loạn, vừa nhìn qua tình thế trong điện, liền biết đại sự không ổn. Vừa tiến
điện, còn chưa hành đại lễ với hoàng thượng hoàng hậu, chân đã mềm nhũn trước,
lảo đảo một cái suýt ngã, bị hai tiểu thái giám kéo lại bắt tiến vào, kéo tới
trước mặt hoàng thượng hoàng hậu. Nàng quỳ trên mặt đất lạy không ngừng, chỉ
biết kêu: “Nô
tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
Kể từ đó, không cần thẩm vấn, tất cả mọi chuyện đều rõ
ràng. Khánh Mỹ nhân đã nói thật, Khổng Văn Trân dùng thủ đoạn đòi tiền nhóm phi
tần vượt định mức, nhận hối lộ, đưa cấm dược vào đại nội cung đình, làm ô nhiễm
sự thanh tĩnh của cung đình, lúc này bị Hạ Hầu Thần trong cơn thịnh nộ bãi
miễn chức vị, cũng bị đưa vào đại lao Tông Nhân phủ chờ phán xét, tất cả những
người liên quan bị tra ra đều không được tha thứ.
Về phần Khánh Mỹ nhân, bị Hạ Hậu Thần răn dạy và quở
mắng vì dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo** tranh thủ tình cảm, đánh nhập lãnh
cung, vĩnh viễn không được phục chức.
(**Bàng
môn tả đạo: Thủ đoạn mờ ám, không chính thống.)
Thọ yến hoàng hậu tỉ mỉ tổ chức liền vội vàng kết thúc
như thế. Hai vị thọ tinh còn lại dù không bị liên luy, nhưng trong cung lại
không dám mở thọ yến nữa. Hoàng hậu trải qua trận này, mất đi hai trợ thủ đắc
lực là Khánh Mỹ nhân và Khổng Văn Trân, liền ở trong Chiêu Thuần cung cáo ốm
không ra. Ta thuận lợi tiếp nhận quyền giải quyết chuyện lục cung với hoàng
hậu. Trải qua đại biến như thế, mỗi người trong nhóm phi tần đều cẩn thận dè
dặt, tuy bị ta áp chế, cũng không ai còn dám cãi lệnh.
Chú thích:
(1) Hoa kim yêu đái (dây lưng vàng):↑
(2) Hoa ngọc lan tím:↑
(3) Hoa Kim tước:↑
(4)Cầu chín khúc:↑
(5)Búi tóc Triều Phượng:↑
(6) Chim Họa Mi:↑
(7)Chim Bát anh:↑
(8)Chim Anh nga da hổ:↑
(9)Vọng Tiên kế:↑