Thượng Cung

Chương 31 : Vị trí nhất phẩm, lại như hoa trong gương

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, ta rửa mặt chải đầu thay trang

phục hoàn tất, mặc triều phục của mệnh phụ nhất phẩm phu nhân (1)vào, đội hoa quan có chín cây trâm cài, tua

rua màu xanh từ hoa quan rũ xuống, dán ở trên mặt ta lạnh buốt. Ta lại sai Tố

Khiết gắn một bông hoa cài đầu lên trán ta, màu tím khói tương xứng với đôi mắt

ta, tựa hồ như đôi mắt cũng mơ màng khói tím. Tố Khiết thở dài: “Nương nương, ngài

mặc bộ y phục này vào, quả nhiên là tươi đẹp hơn hoa.”



Cung nữ Tố Linh mới tới liền tiếp lời: “Nô tỳ thấy, nương

nương vận y phục này càng biểu lộ ra sự tao mị tận xương của nương nương, hoàng

thượng mà gặp, có khi chói đến mức không mở mắt ra được!”



Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái. Tố Linh dung

nhan kiều mỵ, dung mạo không trẻ con như Tố Khiết, lại có vài phần mị cốt trời

sinh. Ta nghĩ, chỉ cần nàng an giữ bổn phận, tôn kính ta, ta có thể cung cấp

cho nàng chút cơ hội. Hi vọng nàng sẽ không ngốc như Tố Khiết, chuyện tốt lâm

đầu liền co tay rụt chân. Muốn trèo lên trên thì sao nào? Hạ Hầu Thần cũng

thưởng thức những người gan lớn mà.



Tố Linh thấy ta không để ý đến lời nàng nói, cho rằng

mình đã nói sai, mặt lộ ra vẻ bối rối. Ta lại liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:

“Lấy

bông tai linh lung ra cho ta.”



Nàng vội vàng lấy bông tai đưa qua cho ta. Bông làm từ

đá ngọc thượng đẳng, dùng vàng ròng khảm nạm, thủ công tinh mỹ hoa lệ, đúng là

chế ra để phối với bộ trang phục này. Ta nói: “Hoa quan dù hoa lệ,

quần áo dù tinh xảo, nhưng không thể thiếu đôi bông tai nho nhỏ này . Bản phi

cũng vậy, nếu như không có mấy nô tỳ trung thành hỗ trợ, bản phi cũng thấy

thiếu khuyết cái gì đó…”



Ta nói đến đây liền dừng lại, nhìn bóng mình phản xạ

trong gương, vẻ mặt Tố Khiết mờ mịt, mà mặt Tố Linh lại hiện lên vẻ vui mừng.

Ta thầm thở dài. Người mới tới còn thông minh hơn Tố Khiết, khó tráchTố Khiết

không thể khiến Hạ Hậu Thần hứng thú. Ta đã có vị trí trong lòng Hạ Hầu Thần,

ta trợ giúp hắn áp chế thế lực của hoàng hậu trong cung, hắn đảm bảo phi vị của

ta không suy giảm, như vậy những chuyện khác, ta lại muốn tìm người thay thế,

để tránh mỗi lần gặp hắn, ta đều phải chịu sự đau đớn như vậy.



Ta không rõ Hạ Hầu Thần chung sống với các phi tử khác

như thế nào. Ta đương nhiên cũng âm thầm điều tra nhưng sau khi các nàng bị

sủng hạnh, tựa hồ cũng không mệt mỏi như ta. Chẳng lẽ các nàng giả vờ? Ta lại

có chút không tin, bản lãnh diễn kịch của người trong cung, ai có thể hơn ta?



Có lẽ, Hạ Hầu Thần thương hương tiếc ngọc với các nàng

hơn chút, lúc ở với ta, hắn coi ta thành một dạng công cụ để phát tiết, cho nên

không cần thương tiếc chăng?!



Bất quá cũng không đáng lo, không phải việc này càng

chứng minh vị trí của ta trong cung là không thể thay thế sao. Lần này hắn tự

mình ra ngoài tìm ta, cho thấy không ai có thể lật đổ địa vị của ta được!



Trong gương là một nữ tử trang điểm lộng lẫy khẽ mỉm

cười. Đúng như Tố Khiết đã nói, nụ cười của nàng mang theo sự dụ hoặc vô cùng

và phong tình tao mị đến tận xương, có ai lại cho rằng người trong gương là một

kẻ lạnh tính lạnh tình chứ?



Ta đi ra khỏi Chiêu Tường các, kiệu đang ở trong sân

chờ. Bên cửa hông Chiêu Tường các, có một tòa núi giả may mắn, tập hợp nhiều đá

thiêng. Kỳ lạ là, màu sắc tòa núi này rất diễm lệ, có sắc thái như cầu vồng hiện

ra sau cơn mưa, vì vậy mà có cái tên Chiêu Tường các. Càng kỳ lạ là, sau khi

lấy tên này, phàm là hậu phi vào đây ở, vận khí đều cực tốt, ít có vận

rủi. Ta vốn định trực tiếp đi vào trong kiệu, lại bị khối núi giả hấp dẫn, nghĩ

đến đủ loại tin đồn xung quanh nó, không khỏi đi ra phía trước, sờ sờ mặt ngoài

lạnh như băng của nó, mới trở về bên kiệu, ngồi lên.



Chiêu Thuần cung và Chiêu Tường tường các cách nhau

không xa. Cỗ kiệu đi vững vàng, chẳng hề nhanh, đảo mắt đã đến.



Ta chưa xuống kiệu, đã nghe thấy mấy tiếng thông

truyền từ cửa trước Chiêu Thuần cung truyền thẳng vào trong, “Hoa phu nhân nương

nương giá lâm…







Khí thế lời nói tự nhiên không giống với lúc ta còn là

Chiêu hoa. Mấy tiếng cung nghênh kia, nghe vào trong tai, đặc biệt dễ nghe

thoải mái. Sau khi nghe cung nữ dẫn đường của Chiêu Thuần cung kêu ba

lượt: “Mời

Hoa phu nhân nương nương hạ kiệu…” Ta mới chậm rãi

xuống kiệu.



Hài thêu đế dày vểnh đầu bằng gấm (2) trên đường lót đá cẩm thạch dẫn vào

Chiêu Thuần cung, cảm giác thật thoải mái thư thái. Châu ngọc của hoa quan chín

thoa trên đầu đụng vào nhau rung động, giống như tiếng nhạc trên trời. Cung nữ

bình thường trong Chiêu Thuần cung không dám tiếp xúc với ánh mắt của ta, cúi

đầu đứng hai bên. Tư vị của quyền lực chính là như vậy, khiến mình như lên

tiên, khiến người khác nơm nớp lo sợ. Ta nghĩ, tuy rằng ta ở bên cạnh Hạ Hầu

Thần luôn nơm nớp lo sợ, nhưng có thể khiến người khác sợ hãi ta. Trao đổi như

vậy, cũng đáng giá.



Hoàng hậu không ra nghênh đón, ta liền tiến thẳng vào

trung điện. Chưa vào đến cửa điện, đã nghe thấy bên trong đầy tiếng ríu tít như

oanh yến, vui vẻ hòa thuận, hóa ra hôm nay có rất nhiều phi tần tới đây.



Cung nữ dẫn đường truyền xướng một tiếng: “Hoa phu nhân nương

nương giá lâm.” Bên trong cánh cửa liền có người cười nói: “Chúng ta đợi thật lâu,

mới thấy Hoa phu nhân nương nương đến?”



Một kẻ khác góp lời: “Vì nghênh đón nàng ta,

thần thiếp phụng mệnh hoàng hậu đến đâytừ sáng sớm. Hoàng hậu, thần thiếp luôn

tham ngủ, ngài nhìn xem, mí mắt thần thiếp mở lên không nổi đây này.”



Lời nàng ta nói dí dỏm thú vị, khiến mọi người chung

quanh liên tục cười mỉa. Hoàng hậu liền hoà nhã mà nói: “Các muội muội đừng

như vậy. Hoa phu nhân là do hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, có quyền giải quyết

chuyện trong lục cung với bản cung, bất luận thế nào, nàng đã không còn là Ninh

Chiêu hoa. Mọi người cũng phải theo lệ hành lễ với nàng, như đối với bản cung

vậy.”



Có người liền cười miả một tiếng, tuy không ra tiếng,

nhưng ta lại nghe ra sự khinh miệt trong đó.



Người hoạt bát dí dỏm lúc nãy lại nói: “Ninh chiêu dung, Hoa

phu nhân là tỷ tỷ của muội, từ nay về sau muội nên nói đỡ cho chúng tỷ muội mới

phải.”


Nghĩ như thế, ta lợi dụng ánh mắt ra hiệu Tố Khiết

cùng Tố Linh tiến lên. Hai người đạp ca mà đi, bờ eo xoay tròn, hết sức mềm

mại, để hắn chú ý. Ai ngờ hai đóa hoa tươi mềm mại lại không khiến hắn chú ý

chút nào, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi thân ta, đôi mắt càng

lúc càng đen, cơ hồ như muốn hút ta vào. Ta bị hắn nhìn đến hoảng loạn

một trận, nghĩ đến đủ loại hành hạ hắn dùng trên người ta, không duy

trì được sự trấn định nữa, hát sai mấy âm tiết. Ta hoảng hốt rối loạn, Tố Khiết

cùng Tố Linh càng hoảng, không ngừng nhảy sai điệu, thiếu chút nữa đã ngáng

chân nhau ngã lăn ra.



Kể từ lúc đó, không khí vừa mới hoà nhã liền cứng lại.

Khó khăn lắm mới hát xong một khúc, không khí trong điện làm thế nào cũng không

khôi phục được trạng thái lúc trước.



Khang Đại Vi thức thời, vung tay lên, mọi người trong

điện liền nhao nhao lui ra, chỉ lưu lại hai người chúng ta. Ta đứng trong đại

sảnh, nhìn hắn đi từng bước một đến gần, trong đôi mắt chất đầy tình dục, chân

liền bắt đầu nhũn ra. Ta răn đe mình không thể động đậy, tuyệt đối không thể

lui về phía sau, miễn cưỡng bước một bước nhỏ qua, lại bị hắn ôm vào trong

ngực, “Ái

phi, hôm nay thoa hương gì vậy? Trẫm chưa đến gần nàng, đã nghe được hương

thơm.”



Hắn cúi đầu nói, cái mũi thuận thế để sát vào cần cổ

ta. Ta nghĩ, có phải hắn nhập kịch quá sâu hay không? Còn muốn tiếp tục kéo dài

vở tuồng này sao?



Nếu như thế, ta đành phải phối hợp hắn, chung quy còn

tốt hơn nghe hắn lời mặn lời nhạt. Ta liền cười hì hì né tránh cái mũi của hắn,

đầu ngưỡng về sau, bờ eo cong lên, như tấm lụa rũ trên tay hắn, nửa người dưới

lại gắt gao dán lên trên đùi hắn, cười duyên nói: “Hoàng thượng, ngài

thật là xấu, làm thần thiếp ngứa.”



Hắn hít một hơi thật sâu trên gáy ta, giống như trước

kia, bàn tay tiến nhập vạt áo, nhào nặn chỗ trơn mềm. Khác với trước kia là,

tay hắn cực kỳ ấm áp. Có lẽ bởi vì không khí hoà nhã, ta chẳng hề bài xích cảm

giác này. Tay hắn như bao vây đốt lửa bốn phía trên người ta, ta không khỏi mất

tự chủ vặn vẹo cơ thể, muốn tránh né cảm giác này, nhưng thân thể lại vì vậy mà

càng gần sát hắn, khiến hắn thở hốc một hơi, tay lại càng di động gấp gáp hơn.

Hắn cắn răng nói: “Nàng

đúng là một tiểu yêu tinh!”



Ta ngơ ngác một chút. Lúc hắn làm việc này với ta, vô

cùng thô bạo, trước giờ cũng không nhiều lời, nhưng hôm nay thật kỳ lạ,

thời gian dài như vậy vẫn không nghe được tiếng xiêm y bị xé rách. Vừa mới nghĩ

đến đậy, lại nghe roạt một tiếng, quần áo trên người liền bị hắn tùy tay lột

bỏ. Ta giương mắt nhìn lên, lại thấy trong mắt hắn có thần sắc hối lỗi, liền

cười duyên nói: “Hoàng

thượng. Ngài nhẹ chút.”



Hắn không cho ta nói gì nữa, hôn lên môi ta. Ta lại

ngẩn ra. Trước giờ hắn chưa từng hôn môi ta, giống như mỗi lần làm xong liền

thôi, hôm nay sao lại? Người hắn tuy cứng rắn, làn môi lại mềm mại không thể

tưởng tượng nổi, ở trên môi ta trằn trọc mút vào, giống muốn nuốt ta vào trong

bụng. Chẳng biết từ lúc nào, hai chúng ta đã lăn đến trên giường.



Một lần này, hắn không dùng thắt lưng trói hai tay ta,

cũng không có thô bạo giống như dĩ vãng. Tuy là vẫn một lần lại một lần đòi hỏi

như trước kia, nhưng đau đớn lại giảm đi, ta còn cảm nhận được một chút cảm

giác vui thích.



Hóa ra, chỉ cần hai người chúng ta diễn kịch, không

khí liền hoà nhã, lúc làm việc này sẽ không thống khổ như thế.



Ta dường như đã tìm ta bí quyết ứng phó với chuyện

này, rốt cụôc buông sự căng thẳng lo lắng xuống.



Đáng tiếc là, Tố Khiết và Tố Linh không có được cơ

hội. Ta cảm thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ hoàng hậu tùy tiện nhét người cho hắn,

hắn liền thu nhận toàn bộ. Muội muội của ta ở chỗ này không tìm được cơ hội

nào, lại để hoàng hậu đắc thủ. Hắn đã muốn ta áp chế quyền thế của hoàng hậu,

vì sao lại đẩy toàn bộ trợ thủ của ta về phía hoàng hậu?



Ta đương nhiên không thể trực tiếp hỏi hắn như thế,

liền thừa dịp hắn hài lòng thoả dạ, vừa dùng ngón tay đánh vòng trên bộ ngực

của hắn, vừa hỏi hắn: “Hoàng thượng, tại sao ngài lại phái Túc nương đến bên

cạnh thần thiếp? Ngài không sợ Túc nương tức giận, lấy mạng thần thiếp à?”



Hắn bị ta gãi ngứa, liền cười vài tiếng, mới

nói: “Nàng

cho rằng Túc nương là người thế nào? Sao lại vì chuyện nhỏ mà mất món lợi lớn?

Chiêu Thuần cung cao thủ đông đảo, bên chỗ nàng cũng không thể không có. Về sau

trẫm sẽ chậm rãi phái một ít người tới đây, sẽ không khiến người ta chú ý,

nhưng vẫn có thể giúp nàng.”



Trong nháy mắt, ta cảm động. Dù hắn là người ra sao,

nhưng đã trở thành đồng minh của hắn rồi, thì hắn sẽ đem hết toàn lực trợ giúp

ta.



Thời Phượng Cần có Thời gia làm hậu thuẫn, có vốn

liếng vật lực của Thời gia trợ giúp, cho nên mới có thể nắm hậu cung trong tay

nhanh như thế, chắc là tình hình trong triều đình càng thêm ác liệt. Ta nằm

nghiêng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết nói

như thế nào, tóm lại thần thiếp chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng cảm thấy trả

giá rất đáng!”



Hắn lại không trả lời ta, chỉ nhắm mắt lại, lông mi

phủ bóng trên mặt, thật lâu sau mới nói: “Ngủ đi, sao lại nói nhảm nhiều như

vậy?”



Hôm nay quan hệ chúng ta rất tốt đẹp, hắn ngẫu nhiên

nói mấy lời chua chát cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Ta cười thầm, thả lỏng

thân thể, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, lại bị hắn ôm chặt: “Nàng phải nhớ rõ lời

nàng nói hôm nay đấy nhé.”



Ta tất nhiên là lại thề thốt một phen, lại chọc hắn

nổi máu chanh chua lên, bực bội nói:“Kêu nàng ngủ, sao lại nói nhảm nhiều

như vậy. Ngày mai trẫm còn phải lâm triều!”



Ta đã cực kỳ mệt mỏi, bị hắn ôm liền ngủ mất.



(1) Triều phục của nhất phẩm phu nhân:↑



(2) Hài đế dày, mũi vểnh:↑