Thượng Cung

Chương 30 : Giãy dụa quẫy đạp, cuối cùng cũng có thể trốn

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Không biết đã mê man bao lâu, ta nghe thấy có

người nói bên tai: “Muội muội, sao còn chưa tỉnh? Phải tỉnh

rồi chứ?”



Đó là giọng nói của mẫu thân, một cảm giác mừng rỡ xâm

nhập vào đầu óc ta: ta thành công rồi sao?



Ta cố gắng mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt

cực kỳ vui mừng:

“Muội muội, con tỉnh rồi? Rốt cuộc cũng tỉnh! Con ngủ cũng gần bảy ngày rồi.”



Ta nói: “Bảy ngày, chẳng phải là số ngày mà

chúng ta đã định trước sao?” Nhưng mới mở

miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, cổ họng như bị nhét đầy cát.



Mẫu thân vội vàng đỡ ta, “Muội muội, con nằm

đi. Con vừa mới uống loại thuốc tổn hại đến sức khỏe như thế, phải chậm rãi

điều dưỡng mới được. Phần vết thương ở cổ chỉ là vết thương nhẹ, nương đã sớm

kêu người băng bó cho con rồi.”



Hạ Hầu Thần tự cho là Lý đại nhân đã phái người tốt

nhất ở bên cạnh ta, đối với vật phẩm đưa đến cho ta đã tiến hành kiểm soát

không hề sơ hở, lại không nghĩ đến, một ít thuốc thang đặc thù vẫn pha lẫn ở

trong đồ ăn đưa vào. Hôm nay đưa một cái bánh đường bỏ thêm bạch kỳ(1), ngày mai đưa một bình canh hầm bổ dương,

có lúc đưa y phục đã dùng hương xông qua… Ta liền dùng kịp thời kịp lúc, khiến

những loại thuốc này dần dần có tác dụng trên người ta, cho đến sau cùng là hai

cái bánh mè và mấy món ăn sáng. Mặt ngoài bánh mè phủ hạt vừng, nhưng bánh đưa

cho ta bên trên lại phủ hạt mạn đà la(2)sinh sản ở Tây Vực. Túc nương ngày càng lơi

lỏng trong việc phòng bị ta, cũng mơ hồ có khuynh hướng xưng tỷ muội với ta,

lúc bánh mè đưa tới, ta lại cho nàng một kích trí mệnh, khiến nàng vừa thất

vọng vừa sợ hãi ta, khiến nàng đem tất cả sự chú ý chuyển về hướng lo lắng cho

con nàng, khiến nàng cho rằng tác dụng của bánh mè chỉ là cất cái khóa trường

mệnh kia, do đó không để mắt đến những thứ còn lại. Kế giương đông kích tây, ta

thường dùng ở cục Thượng Cung, luôn luôn một kích tất trúng, lần này cũng không

ngoại lệ.



Hạt Mạn Đà La có hình dạng tương tự với hạt vừng,

nhưng to hơn hạt vừng, người bình thường bỏ độc thì thường nghiền nát thuốc ra

mới cho lẫn vào trong đồ ăn, bọn họ làm sao nghĩ tới, ta lại cho người dùng

nguyên hình nguyên dạng đưa đến tay ta ngay trước mắt nàng?



Thứ đó có tác dụng gây tê làm cho người ta hôn mê, kỳ

thực tình hình giống như chết giả, hơn nữa pha lẫn với những loại thuốc

khác, mới có thể đạt được hiệu quả mà ta muốn, khiến hô hấp của mình tạm dừng

hơn mười phút. Những người khác có nhiệm vụ ngăn cản không cho Túc nương quan

sát, nhưng lúc này, lại cùng mở ra một con đường để nàng tiến vào, để nàng xác

nhận hô hấp của ta đã ngừng lại. Lúc này, Tín vương hoảng hốt vội vàng sai

người khiêng ta ra ngoài, chạy về phía phòng ngự y trong cung, mà nàng không

thể ngăn cản, chỉ hành động theo lời hứa lúc trước, chậm lại nửa canh giờ mới

đi báo cáo lên. Nàng quả thật đã làm đúng như thế, lúc này báo cáo là vừa thích

hợp.



Bấy giờ là cuối năm, thời điểm này hàng năm, luôn có

các tỉnh đến dâng lễ vật, người tiến cống lui tới không dứt.



Lúc này cũng là thời gian cục Thượng Cung bận rộn nhất

trong năm. Tết âm lịch đến, trong cung liên tục có tiệc rượu, nhu cầu ăn dùng

không ít, mọi thứ đều chú trọng đến sự xa hoa tinh xảo, nên các tỉnh đều phải

tiến cống.



Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều chặn không ít con đường

tới kinh thành, khiến đoàn người tiến cống từ các tỉnh bị cản trở trên đường.

Hôm nay mới trời quang mây tạnh, để tránh bị quan nha phạt, những người này

liền cùng một lượng lớn xe cộ vội vàng tiến vào kinh thành. Trên đường phố kinh

thành, khắp nơi là từng đoàn người chen chúc, cũng có bọn trộm cướp cả gan làm

loạn thừa cơ vơ vét, có thể nói chung quanh phi thường ầm ĩ rối loạn. Mà từ

Tông Nhân phủ đưa ta tới chỗ ngự y, lại không thể không đi qua một con đường

cái chật ních xe ngựa, lúc này nếu có trộm cướp thừa cơ làm loạn, cũng chẳng có

gì lạ.



Đội hộ vệ Tín vương dẫn theo chỉ có mười mấy người,

sao đối phó được đám dân chúng đông như nước thủy triều này? Trong hỗn loạn,

chiếc xe chở ta bị lạc không biết kết cuộc ra sao, chuyện này ngay cả hắn cũng

không thể dự liệu trước.



Ta nghĩ, mấy ngày này thực sự đến ông trời cũng giúp

ta. Hôm qua vừa mới ngừng mưa tuyết, hôm nay liền trời quang mây tạnh, hết thảy

đều như ta dự tính. Mọi chuyện tiến hành có lẽ gần như thuận lợi. Hoàng hậu

theo lời ta nói, kêu Tín vương vào trong ngục đưa ta ra, nhưng mà, ta làm sao

có thể tin được hoàng hậu, tin được người của nàng? Ta nói cho nàng, chỉ cần

đưa ta ra khỏi ngục Tông Nhân phủ, đi tới ngự y viện, tìm một ngự y quen biết

chứng thực ta tử vong, liền có thể thay mận đổi đào chuyển ta ra ngoài nhưng ta

biết, nói không chừng kế hoạch này lại khiến ta thực sự thành một người chết,

cho nên, ta đành phải làm như vậy.



Nàng cho rằng ta sẽ hành động theo kế, vì muốn lấy

được lòng tin của ta, nàng đã sớm thả nương ta, chỉ còn chờ lấy mạng ta, sau đó

lại lấy tội danh sợ tội tự sát bố cáo thiên hạ, khiến vụ án của thái hậu vĩnh

viễn kết thúc, khiến hoàng thượng không thể không chấp nhận cách xử lý của

nàng. Nàng cho rằng ta ở trong ngục, chỉ nắm trong tay một nhược điểm của nàng,

cho nên toàn bộ đều ỷ lại vào nàng. Chính là, ta có một mẫu thân rất tốt, một

người mạnh mẽ mà tính cách lại rất giống ta. Tiền bạc ta đưa bà, đủ để cho bà ở

bên ngoài buôn bán, hơn nữa càng làm càng lớn. Có ta ở trong cung giúp đỡ, bà

cũng có tay chân của chính mình, cho nên, bà không chỉ là một lão thái thái

giàu có. Trong kinh thành có hai cửa hàng thêu thùa cực lớn, thêu ra những thứ

tinh mỹ hoa lệ không gì sánh được, đều do mẫu thân ở phía sau màn thao túng. Bà

còn kiêm luôn buôn bán châu báu, cho người từ các nơi sản xuất đặc biệt thu mua

ngọc thô, gia công tạo hình, chế thành trâm vòng bán ra. Có ta ở phía sau chỉ

đạo, kiểu dáng tự nhiên không tầm thường.



Mà ta sớm đã dặn dò mẫu thân, để tránh khiến người ta

chú ý, bà chỉ ở phía sau màn tính kế cho tốt, không cần phải xuất đầu lộ diện.



Ta luôn luôn cho rằng, nếu ta xuất cung, nhất định sẽ

tốt hơn ở trong cung, không bị Hạ Hậu Thần đày đoạ, không cần đem hết thủ đoạn

dựa thế phi tần chức vị cao hơn.



Xem ra hết thảy vẫn như ta mong muốn.



Lần này mê man, khiến thân thể ta tổn hại khá lớn. Dù

sao ta cũng dùng toàn là những thứ có độc, hơn nữa vết thương ở cổ, tuy nói

lượng máu tươi kia là do máu gà dắt trong cổ áo chảy ra, nhưng ta vì muốn giống

thật, để lúc Túc nương tiến lên kiểm tra nhìn rõ phần da thịt ở cổ ta rách ra,

đã thực sự dùng dao nhỏ cắt vỡ cổ, khiến máu người hòa với máu gà chảy xuống ——

miệng vết thương không dùng nước trong rửa sạch sẽ, thì không ai biết rốt cuộc

đã cắt sâu bao nhiêu.



Về phần thi thể ta mất tích, thì cứ để cho hoàng hậu

và Tín vương phiền muộn đi. Tín vương chỉ biết là phải dẫn ta vào trong cung,

cũng không rõ hoàng hậu thỏa thuận với ta cái gì, chắc hẳn hắn đã gấp gáp đến

độ như kiến bò trên chảo nóng.



Vừa nghĩ đến điều này, ta liền cười nhẹ. Về phần Túc

nương, ta vẫn chưa kêu người động vào hai đứa con của nàng, chỉ kêu người cầm

khóa trường mệnh trên cổ bọn chúng thôi. Nàng không về nhà vài ngày là chuyện

thường, chờ nàng về nhà, phát hiện tất cả mọi việc đều như thường, nàng còn có

thể hận ta nữa không?



Ta nói rồi, ta không có bạn bè, cũng không cần bạn bè.

Nàng hành động chỉ vì muốn hoàn thành mệnh lệnh Lý Sĩ Nguyên giao cho, mà ta

hành động, chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi.



Trong lúc dưỡng thương, thỉnh thoảng ta kêu mâu thân

nghe ngóng quan phủ bố cáo trên đường phố, nếu thực sự có bố cáo ban xuống, thủ

phạm việc thái hậu tự sát thân vong, ta mới có thể thả lỏng một chút. Đây là

một cái kết cục khiến tất cả đều vui vẻ, Tín vương tận mắt thấy ta tự sát thân

vong, ở dưới sự chủ trì của hoàng hậu chính tai nghe mẫu thân thuật lại việc

túi hương, hắn sẽ không hoài nghi việc này có nội tình khác. Nhưng dù cho hoài

nghi thì có thể làm gì? Ta đã khiến việc này trở thành sự thực, hắn không còn

cớ xuất binh, đành phải quay lại biên cương. Hoàng hậu không có đối thủ giả

tưởng là ta, chắc hẳn mỗi ngày sẽ ngủ ngon hơn nhiều. Về phần Hạ Hầu Thần, ta

giúp hắn một việc lớn như vậy, làm cho hắn thành công thoát khỏi thái hậu, lại

không gây sóng gió gì lớn, hắn phải cảm tạ mới phải.



Bất quá, theo lệ thường, hắn sẽ không cảm tạ ta.



Đây thực sự là một cái cục diện khiến tất cả đều vui

vẻ. Ta thỉnh thoảng cũng ngẫm lại, rốt cuộc thái hậu là do ai làm hại? Đã không

phải ta, rốt cuộc là ai hãm hại bà ấy? Nhưng ta lập tức không nghĩ nữa, kẻ địch

của thái hậu đầy cung, ngay cả hoàng thượng tự tay bà nuôi lớn cũng trở mặt với

bà, ta cần gì phải hao tốn tâm tư vì việc này?



Phần vết thương ở cổ cơ bản không sâu, chưa đụng đến

động mạch, qua hơn mười ngày, liền dần lành lại. Mỗi ngày mẫu thân đều nấu canh

cho ta, trừ bỏ độc tố còn tồn đọng trong cơ thể, độc dần dần trừ sạch, người

cũng được dưỡng thoải mái, tự nhiên mập ra không ít.



Mẫu thân cảm thấy vui mừng, nói với ta: “Muội muội, con xem bộ

dáng châu tròn ngọc sáng của con kìa, hơn xa trước kia.



Xem

con ở trong cung mấy năm này, đã gầy thành cái dạng gì rồi?”



Ta đương nhiên sẽ không nói cho bà, tuy ta ở trong

cung, ăn mặc đều là thứ thượng đẳng, nhưng mỗi ngày không ngừng suy nghĩ, làm

sao béo lên được?



Ta chặt đứt tất cả quan hệ với hòang cung, người và

việc nơi đó đã không còn liên quan gì đến ta nữa. Thậm chí ngay cả nhớ ta cũng

không muốn nhớ đến. Lại qua hơn mười ngày, bộ mặt của những kẻ ta từng tranh

cướp, nịnh bợ cũng dần dần mơ hồ đi. Ta nghĩ, qua thêm một thời gian, ta sẽ

không nghĩ tới bọn họ nữa.



Kinh thành gió êm sóng lặng, nghe nói Tín vương đã dẫn

người trở lại biên cương, nhưng việc thái hậu bị ám hại, quan phủ lại chưa bao

giờ công bố công văn chính thức. Điều này làm cho ta không khỏi có chút lo

lắng, sợ hãi trong đó lại sinh ra dây cà dây muống gì. Cuộc du hành tết âm lịch

mỗi năm một lần lại tới . Mỗi lần đến ngày này, hoàng thượng sẽ suất lĩnh một

đám triều thần hoặc sủng phi, đi lên cổng lầu xem pháo hoa, cùng dân chung vui,

đến sáng sớm ngày thứ hai, đội danh dự mở đường, đi tuần qua con đường lót đá

xanh rộng lớn nhất kinh thành.



Một ngày này, cũng là ngày hoàng đế gần gũi với dân

chúng nhất, là cái gọi là ngày cùng dân chung vui.



Vụ án của ta tựa hồ bị dìm xuống đáy bùn, không nổi
cho nàng cao hứng!”



Ngữ khí hắn như băng đâm thẳng vào đáy lòng ta. Ta

tỉnh ngộ lại, vội vàng nói với Hạ Hậu Thần: “Hoàng thượng, thần thiếp nhất

định không phụ sự kỳ vọng, xứng đáng với những ân sủng này.”



Có lẽ là hắn đã quen nhìn mọi người thay đổi sắc mặt

vì nhận ân sủng ở trước mặt hắn, biểu lộ chân tình của ta lần này lại khiến ngữ

khí hắn càng thêm lạnh nhạt, ” Ánh mắt của trẫm luôn luôn chuẩn, chọn

người chưa bao giờ chọn sai.”



Ta không dám hỏi hắn làm sao giải thích với thế nhân

về cái chết của thái hậu, làm sao áp chế đám phiên vương đang rục rịch, rửa

sạch tội danh trên ngược ta. Những tin tức này, về sau hiển nhiên ta sẽ được

biết từng cái từ trong miệng những người khác. Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta

nảy sinh chút ý nghĩ xấu, chẳng lẽ do lúc nãy vận động quá kịch liệt ở chỗ ta

sao?



Bên trong xe ngựa ánh sáng u ám, cũng không biết làm

sao hắn có thể nhìn thấy thần sắc trên mặt ta, lạnh lùng mà

nói: “ Nàng lại nảy ra cái ý nghĩ gì?”



Ta cả kinh, thầm nghĩ sao mình lại cao hứng để lộ

ra bản tính, may mắn lúc này Khang Đại Vi ở bên ngoài bẩm báo: “Hoàng

thượng, nương nương, đã đến Chiêu Tường các…”



Đồ vật cũ ở Lan Nhược hiên sẽ có người đưa tới. Ta

cũng không lưu luyến nhiều với bất cứ cái gì, Chiêu Tường các càng thêm xanh

vàng rực rỡ, đồ vật bài trí càng thêm hoa lệ, ta tự nhiên sẽ không nhớ thứ gì ở

Lan Nhược hiên. Đi vào viện, có Hạ Hầu Thần đến, người trong viện quỳ trên mặt

đất nghênh giá, ta vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tố Khiết. Trang phục nàng

không giống những cung nữ khác, xem ra Hạ Hầu Thần cũng thăng nàng thành chủ

quản cung nữ ở Chiêu Tường các.



Sau khi Hạ Hầu Thần kêu bình thân, nàng mới đứng dậy,

ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn ta, muốn đi lên trước, rồi lại không dám.



Hạ Hầu Thần nói: “Nương nương nhà ngươi vừa mới

hồi cung, nhanh đi chuẩn bị đồ rửa mặt chải đầu cho nương nương, sớm nghỉ ngơi

đi.”



Hắn mỉm cười nhìn ta, khóe mắt có nếp nhăn dâng lên

khi cười, ánh mắt lấp lánh như nước hồ xuần, người không biết nhìn thấy, còn

cho rằng ta được hắn ân sủng giống Sư Viện Viện. Ta tất nhiên là đáp trả hắn

một khuôn mặt tươi tắn không kém, sóng mắt lộ ra sự cảm kích, nói: “Hoàng

thượng đi đường cũng khổ cực. Nếu hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, không bằng ngủ

lại Chiêu Tường các.” Hiện giờ ta được sủng, tự nhiên phải có bộ dáng được

sủng, hình thái thân thể, ngữ khí liền không có chỗ nào không biểu hiện ra

bộ dáng được sủng, đương nhiên cũng có tư cách tranh thủ tình cảm.



Hắn ngẩn ra, dường như biểu hiện của ta khiến hắn bị

ảnh hưởng, thái độ có vẻ sung sướng, nhưng giây lát liền khôi phục nguyên dạng,

nói: “Hôm nay trẫm không nghỉ ở Chiêu Tường các. Chỗ hoàng hậu, ái

phi cũng phải đi lại nhiều mới được, để tránh trong lòng nàng có khúc mắc.”



Ta tất nhiên là phối hợp biểu diễn, ”

Xin hoàng thượng yên tâm, thần thiếp hiểu rõ.”



Lần này ta trở về, đã đạt được hiệp nghị với hắn,

đương nhiên liền được sắm vai kiểu người tốt này. Bất luận ta cao hứng hay

không, ta đều được giống như Sư Viện Viện, trở thành đối thủ của hoàng hậu. Để

khiến hoàng hậu đại loạn. Ta và hắn trước đó cũng chưa từng thương lượng phải

làm thế nào, nhưng hai người giống như rất ăn ý, phương thức ta nói chuyện với

hắn đã không giống lúc trước, dường như ba nghìn sủng ái tập trung vào một

thân, mà phương thức hắn nói chuyện với ta cũng không giống, bớt một chút chua

chát, nhiều thêm một chút săn sóc. Truyền ra ngoài, đương nhiên lại là một vị

Sư Viện Viện mới nổi lên.



Nhưng lần này có được lời hứa hẹn của hắn, thì

không giống với lần trước. Ta không cần hoàng hậu nữa, không cần mượn quyền thế

của nàng nữa. Có hắn chống đỡ, ta đã có vốn liếng để giằng co với hoàng hậu. Dù

cho ta không có nhà mẹ đẻ, nhưng hắn không phải là người ủng hộ lớn nhất của ta

hay sao?



Đã chạy không thoát khỏi bàn tay hắn, sao không trở

thành công cụ của hắn? Như vậy so với trở thành tay chân của hoàng hậu thực sự

còn mạnh hơn rất nhiều.



Hạ Hầu Thần đi rồi, tay ta vuốt ve các đồ vật trong

phòng. Các vật bài trí trong Chiêu Tường các cao quý hoa lệ hơn Lan Nhược hiên

rất nhiều: ghế dựa chạm khắc tinh mỹ quý báu, bình phong ngọc thạch có hình

long phượng điêu khắc từ bạch ngọc, giường cũng treo lên lớp một màn lụa màu

xanh lá mạ thêu hoa cỏ thảo trùng, dù cho một cái bàn con đơn giản, cũng do Tư

thiết phòng chọn lựa gỗ đàn hương thượng đẳng chế thành. Mọi thứ nơi này, so

sánh với Chiêu Thuần cung của hoàng hậu, dĩ nhiên không thua kém bao nhiêu.

Vuốt ve hết thảy những thứ này, ta mới hiểu ra, thì ra trong lòng ta vẫn vô

cùng khát vọng những thứ này. Ta vốn tưởng rằng ta có thể buông xuống, nhưng

hóa ra, lại chẳng bao giờ buông xuống được.



Tố Khiết thấy ta như thế, vẻ mặt vui vẻ, “Nương nương,

ngài cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”



Ta khẽ mỉm cười, không đáp lời nàng, chỉ kêu nàng đi

chuẩn bị vài thứ để rửa mặt chải đầu.



Sau khi bồn tắm chuẩn bị xong, dựa theo thói quen lúc

trước, ta vẫn không kêu các nàng tiến vào hầu hạ —— ta làm sao có thể để cho người

khác nhìn thấy vết thương Hạ Hầu Thần lưu lại trên thân thể ta? Trong cung có

rất nhiều thuốc hay dưỡng nhan trị da, không quá hai ba ngày, vết thương đó sẽ

biến mất không thấy bóng dáng, ta lại là một cung phi nõn nà như ngọc, khiến

mọi người ngưỡng mộ.



Tuy rằng không chú ý đụng đến chỗ bầm tím trên cổ tay,

đau đớn thấu xương, nhưng ta lại nhẹ nhàng cười.



Qua mấy ngày, thánh chỉ đến Chiêu Tường các, phong ta

thành nhất phẩm phu nhân, ban danh “Hoa”. Tuy đã biết kết quả này từ sớm, nhưng

khi ta nhìn thấy bộ y phục lúc còn làm thượng cung, thường chuẩn bị cho người

khác, bộ y phục này tay áo thêm phần rộng rãi rực rỡ, váy dài như mây tía, mang

theo khuyên tai ngọc, khăn quàng vai, áo ngắn đỏ thắm, chín cây thoa cài tóc

quý giá… thì tâm tình thật lâu vẫn không thể bình phục.



Quy mô như thế, chỉ hơi khác với cách ăn vận của hoàng

hậu, thì ra cảm giác có quyền lực sẽ khiến cho người ta dần dần sinh nghiện.



Mấy ngày trước ta trở về đây, hoàng hậu chưa từng tới

thăm ta, ta cũng chưa từng đến thăm hỏi nàng. Hiện tại đã được tấn phong, tất

nhiên là phải đến chào hỏi một phen.



Các phi tần khác không ngừng tới cung chúc mừng, ta dĩ

nhiên biết rõ vụ án thái hậu chết bị Lý Sĩ Nguyên tra ra không ít điểm đáng

ngờ, mục tiêu chỉ thẳng vào hoàng hậu, khiến cho triều đình từ trên xuống dưới

ồn ào. Hơn nữa ta biến mất không bóng không dáng, mà lúc ấy ở trên đường lại có

người Thời gia xuất hiện, mà người bị bắt, nghe nói là quản gia Thời phủ, Lý Sĩ

Nguyên liền tấu lên chỉ thẳng Thời gia giết người diệt khẩu. Kể từ đó, trên

triều chính suốt ngày tranh luận không ngớt, chưa tra ra chứng cứ gì rõ ràng,

vụ án liền cứ kéo dài như thế. Người Tín vương cưới vốn là Trưởng nữ Thời gia,

có giao tình thâm hậu với Thời gia, cuối cùng vụ án chỉ về hướng Thời gia, hơn

nữa thời gian ta ở trong tay hắn thẩm vấn không ra chứng cứ gì, hắn không còn

cách nào phản bác, đành phải lĩnh thánh chỉ, trở lại biên cương.



Các phiên vương khác thấy Tín vương như thế, liền

không dám vọng động, lúc này thời cuộc mới ổn định lại.



Ta không nghĩ đến kết quả cuối cùng lại là như vậy.

Như thế, những việc ta làm, hoàn toàn không mang lại bất kỳ hiệu quả gì, chưa

đạt tới kết quả nên có. Nhiều ngày nay, ta cho rằng ta đã giúp Hạ Hậu Thần, thì

ra là không phải. Khó trách ta có thể thuận lợi vào cung như thế, là do Lý Sĩ

Nguyên để ta thành người bị hại. Trải qua vụ án này ta mới hiểu, vốn dĩ Thời

gia thực sự đang dần dần phát triển an toàn, bằng không lúc mũi dùi chỉ hướng

Thời gia, mọi việc cũng sẽ không đần dần bế tắc, chắc là Thời gia đã dùng không

ít thủ đoạn khiến mọi chuyện bình ổn. Nghĩ lại ban đầu lúc gia tộc Thượng Quan

kiêu ngạo, Thời gia vẫn có thể trợ giúp Hạ Hầu Thần thuận lợi đi lên ngôi vị

hoàng đế, làm sao có thể so sánh với thế gia bình thường? Có lẽ ngay từ lúc đó

Thời gia đã có vốn liếng để đối kháng với gia tộc Thượng Quan. Nếu như thế, Hạ

Hầu Thần thật sự là cửa trước chống hổ, cửa sau dẫn sói, khó trách hắn vội vã

tìm ta trở về. Ta thầm nghĩ, nếu tình thế ác liệt như vậy, cứ để hoàng hậu xuất

thân Thời gia sinh hạ hoàng tử trước thì tình thế sẽ vô cùng tương tự với tiền

triều. Hoàng thượng tiền triều dần dần suy nhược lâu ngày, trăm bệnh quấn thân,

thái tử do hoàng hậu nuôi nấng, nhà mẹ để cầm giữ triều chính, chẳng lẽ hết

thảy sẽ lại tái diễn ở triều đại này?



Trong nháy mắt một ý nghĩ lướt qua đầu ta, nếu như

thực là như vậy, ta có chọn sai đối tượng trung thành nữa hay không. Không, ta

lắc lắc đầu, mặc kệ sai hay chưa sai, ta đều không thể quay đầu lại.



Ta năm lần bảy lượt đi nương nhờ người ta, lại năm lần

bảy lượt phản bội các nàng, có thể ở trong mắt người nào đó, ta sớm đã là một

tiểu nhân thay đổi thất thường. Nhưng trong cung là như thế, thấy thăng chức

thì leo lên, thấy mất chức thì đạp xuống, chẳng qua là động tác của ta nhanh

hơn người thường một chút mà thôi.



Ta chỉ mong Hạ Hầu Thần là người cuối cùng ta nguyện

trung thành.



(1) Bạch kỳ: Tên một vị thuốc, còn gọi là Bạch bì kỳ,

sâm Thanh Dương; cùng công dụng với Hoàng kỳ, so sinh trưởng ở những nơi khác

nhau mà sinh ra màu sắc khác nhau. Công dụng lợi tiểu, thải độc, bổ khí, giảm

mủ, hỗ trợ điều trị vết thương lở loét.↑



(2) Mạn đà la: Cà độc dược.↑



Theo Đông y, hoa cà độc dược có vị cay, tính ôn,

có độc, có tác dụng ngừa suyễn, giảm ho, chống đau, chống co giật, phong thấp

đau nhức. Lá là vị thuốc ngừa cơn hen, giảm đau bao tử, chống say tàu xe. Ngoài

ra còn điều trị phong tê thấp, đau dây thần kinh toạ, đau răng… Người ta thường

dùng lá cuộn thành điếu hay thái nhỏ vấn thành điếu thuốc để hút (chữa ho, hen

suyễn), dùng lá hơ nóng đắp điều trị đau nhức, tê thấp, hoặc phơi khô tán bột mịn.



Vì cây có độc tính cao nên chỉ dùng theo sự hướng dẫn

của thầy thuốc. Khi bị ngộ độc, có hiện tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim

đập nhanh, giãn phế quản, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói

được. Chất độc tác động vào hệ thần kinh trung ương, có thể gây tử vong do hôn

mê.