Thượng Cung
Chương 29 : Lao ngục lạnh lẽo, thân nhân lại mang đến sự ấm áp
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Sau khi hoàng hậu đến thăm ta, ngày hôm sau Lý Sĩ
Nguyên lại tới đây. Tất nhiên là có người thông báo với hắn tình hình ngày hôm
đó, nhưng lại không tìm được chút tin tức có giá trị nào, nên mới tới tìm hiểu
ý tứ của ta. Ta tất nhiên là một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, chỉ thỉnh
cầu hắn, có thể cho ta gặp mặt mẫu thân không.
Ta hết một lần tới hai lần, hết hai lần tới ba lần
thỉnh cầu gặp người khác, hắn cũng không mất kiên nhẫn, còn đáp ứng rất sảng
khoái. Hắn đã tra được đại nương không phải là mẹ ruột ta, tự nhiên sẽ biết mẫu
thân ta ở đâu, ta không cần nói địa chỉ cho hắn. Có lẽ đối với án này, hắn cũng
không hiểu ra sao, chung quy cũng không có cách đột phá, nên muốn xuống tay ở
chỗ khác. Chỗ hoàng hậu đã không lấy được tin tức gì, hi vọng ở chỗ người nhà
ta có thể lấy được một chút tin tức.
Ngày hôm sau, nữ quan coi ngục liền đi tới báo với ta:
“Nương
nương, mẫu thân ngài tới thăm ngài.”
Ta sửa sang lại y phục, mỉm cười với nàng, nói: “Ngoại trừ thư từ đưa
tới, đã rất lâu rồi bản phi không gặp mẫu thân. Ngươi giúp ta nhìn xem, dung
nhan bản phi có gọn gàng không?”
Nàng liền nhìn ta, ngây người trong nháy mắt, sau
đó xúc động nói: “Tuy
nương nương không có trâm cài, không chút phấn son, vẫn có một cỗ phong tình
hút hồn người khác. Nô tỳ làm việc trong ngục nhiều năm, từ tiền triều đến
triều đại này, gặp không ít phi tần phạm tội vào ngục. Nói
thật, tuy phẩm vị của nương nương không quá cao, nhưng loại khí độ
gặp biến không kinh hãi này nô tì chưa bao giờ thấy trên bất cứ người nào
khác.”
Ta liền sửa sang mái tóc dài không dùng trâm cài lại,
nói: “Ngươi
thật biết cách ăn nói.”
“Nô
tì biết nương nương không tin, cho rằng nô tì nịnh hót, nhưng nô tì không phải
là người giỏi nịnh nọt. Gặp nương nương, cảm xúc rất nhiều, những gì nói ra đều
là lời tâm huyết.”
Ta thầm nghĩ quan coi ngục này thật biết điều, ta cần
gì phải làm nàng mất hứng, liền lộ vẻ cao hứng, ” Nói như thế, mẫu
thân gặp ta, sẽ không quá thương tâm khổ sở phải không?”
Quan coi ngục thở dài: “Phàm là người làm mẹ,
thấy con gái mình bị nhốt vào ngục, làm sao không thương tâm rơi lệ cho được.
Dung nhan của nương nương có tốt cách mấy, chỉ sợ mẫu thân ngài cũng cười không
nổi.”
Ta liền hỏi nàng: “Nghe khẩu khí của ngươi, giống như người
đã làm mẹ?”
Gương mặt nàng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, “Nô tì đã có hai con.”
Ta thở dài: “Chắc hẳn ngươi cũng giống mẫu thân ta,
coi con cái còn hơn tính mạng.”
Ta không dám nói tất cả sự khốn khổ trong cung cho mẫu
thân biết, bởi vì ta biết, nếu bà biết được, nỗi đau trong lòng bà sẽ còn sâu
hơn ta gấp bội. Từ nhỏ, bà đã dùng mọi thủ đoạn ra bảo vệ ta, thậm chí bỏ qua
tình yêu vợ chồng, bản thân mình bị mang tiếng là điêu ngoa cũng không tiếc.
Nếu như bà biết ta quỳ ở trong đống tuyết giặt quần áo khi trời đổ tuyết mịt
mù, ở ngự hoa viên bị người ta tát tai, nhiều năm trôi qua thủy chung
vẫn giãy dụa trên bờ vực sinh tử, trong lòng bà sẽ bi thương đến nhường
nào.
Ta chỉ cần để bà biết ta ở trong cung sống rất tốt, là
được rồi.
Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của mẫu thân. Bà mặc một
bộ váy màu đỏ pha xanh có kết hoa, thân trên khoác áo ngắn bằng gấm có vân
chìm, búi tóc gọn gàng, trên đầu đeo một chuỗi bạc, giữa trán có một viên phỉ thúy
lớn bằng ngón tay cái(1), tuy toàn thân ảm đạm không rực
rõ, nhưng mỗi một món đồ đều hiển lộ sự phú quý. Từ xa nhìn lại, gương mặt bà
tuy hơi u buồn, nhưng rất ít nếp nhăn, làn da hơi chùng, nhưng vẫn tươi sáng.
Bà cùng tuổi với thái hậu, tuy không phú quý như thái hậu, nhưng tinh thần
thoạt nhìn lại tốt hơn nhiều. Ta thầm yên lòng. Xem ra mẫu thân giống như trong
thư, ở ngoài cung nô tì thành đàn, sống rất thoải mái.
Bà nhìn thấy ta, liền lảo đảo tăng tốc đi tới đối
diện. Nha hoàn hai bên vội vàng đỡ lấy bà, ba người một đường chạy tới nhà tù
ta ở. Chưa mở cửa sắt, mẫu thân đã đưa tay ra giữ chặt ta, “Muội muội, con có
khỏe không?”
Một câu hỏi han chưa xong, hai hàng nước mắt đã chảy
xuống. Ta cũng không kiềm chế được rưng rưng nước mắt. Nữ quan coi ngục mở cửa
lao ra, “Phu
nhân, Lý đại nhân có lệnh, ngài có thể đi vào thăm.”
Lúc này mẫu thân được bọn nha hoàn đỡ, đi qua song sắt
vào trong phòng.
Ta hầu hạ mẫu thân ngồi xuống, ngửi được trên đầu bà
có mùi hương hoa cỏ tán nhuyễn, chăm chú nhìn kỹ, lại nhìn thấy chân tóc màu
trắng. Trong lòng ta không khỏi chua xót, hóa ra mẫu thân cũng đã đầu đầy tóc
bạc, chẳng qua vì gặp ta, mới dùng hoa cỏ tán nhuyễn nhuộm đen lại. Mẫu thân
luôn luôn kiên cường, luôn luôn nuốt tất cả khổ tâm vào trong lòng, ta gặp phải
đại họa này, không biết có khiến bà mất ngủ cả đêm hay không?
Ta giả vờ không biết, cười nói: “Thần sắc mẫu thân có
vẻ rất tốt, nữ nhi cũng yên tâm…”
Quan coi ngục sớm đã dùng bộ đồ trà bằng sứ do cục
Thượng Cung đưa tới tự tay pha trà nóng, bày ở trước mặt chúng ta, sau đó mới
lui ra, đứng ở trước cửa sắt cách chúng ta không xa.
Mẫu thân vừa thấy điệu bộ này, liền biết tình cảnh của
ta không tốt, không kiềm nổi lại rơi lệ. Cả đời mẫu thân rất ít khi rơi lệ, bắt
đầu từ lúc gặp ta, liền nước mắt giàn dụa. Ta vuốt ve tay bà, khuyên nhủ: “Mẫu thân, khi phụ thân
bị định tội cũng không thấy mẫu thân như thế. Nữ nhi luôn luôn phúc lớn mạng
lớn, huống hồ án còn đang thẩm tra xử lí, không biết kết quả như thế nào. Mẫu
thân không cần thương tâm.”
Mẫu thân nắm tay ta, “Muội muội, nương chỉ còn mình con là
người thân, nếu như con xảy ra chuyện gì, mẫu thân thực sự không biết phải sống
ra sao nữa. Nghĩ đến lúc trước, từ nhỏ đến lớn mẫu thân luôn muốn bảo vệ con
chu đáo, nhưng từ nhỏ con đã khiến nương vô cùng đau lòng thương tiếc. Tánh khí
nương nóng nảy, thấy người khác bắt nạt con, chỉ biết chanh chua, thường chọc
phụ thân con bất mãn, nhưng con chỉ cần nói một câu, là có thể chọc phụ thân
thoải mái cười lớn, từ đó sinh lòng áy náy. Nương thật sự có cảm giác, lúc đó,
không biết là nương bảo vệ con, hay là con đang bảo vệ nương nữa. Muội muội,
hiện giờ con bị giam vào ngục rồi, biết làm thế nào đây, chỉ trách nương bất
tài…”
Mẫu thân nói khẽ với ta: “Muội muội, nương
không thiếu tiền bạc, nếu có biện pháp, dù cho táng gia bại sản cũng phải cứu
con ra.”
Ta thầm buồn cười, buồn cười xong liền thấy chua xót.
Mẫu thân cho rằng đây là vụ án bình thường sao? Vụ án này là tội tày trời, tiền
bạc thì có tác dụng gì?
Ta nói: ” Nương, không cần kinh hoảng. Nữ nhi chưa
nhân này thật là…”
Ta không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ cảm thấy giấc
ngủ này thật say, thật ngọt ngào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần ta càng sảng khoái.
Hóa ra cảm giác vừa tỉnh ngủ là như thế, thực không biết mấy ngày mấy đêm không
ngủ không nghỉ này, ta làm sao có thể gắng gượng chịu nổi. Có lẽ là biết sắp ra
khỏi nhà giam này, cho nên mới ráng chịu đến giờ.
Ngày hôm sau vừa qua khỏi giờ mão, ta liền rửa mặt
chải đầu hoàn tất, dùng xong đồ ăn sáng. Lúc này trời vừa mới sáng, từ cửa sổ
nhỏ hẹp trong ngục nhìn ra ngoài, chỉ thấy mưa tuyết đã ngưng, có một mấy khối
tuyết bị ánh mặt trời chiếu rọi, tan ra rơi xuống,ta mơ hồ nghe thấy tiếng xào
xạc khi tuyết rơi xuống đất.
Ta ngủ rất ngon, nhưng Túc nương nhìn có vẻ ngủ không
an giấc, lo lắng cho con mình, lại lo lắng chuyện hôm nay, khiến thân thể
nàng vốn cường tráng dung nhan cũng tiều tụy đi. Ta giả bộ không
biết. Có lẽ trong lòng nàng sớm đã coi ta thành loại nữ tử ác độc đến cực điểm,
từ khi vào ngục tới nay, những thật tình thật ý quan tâm đến ta đều uổng phí.
Ta vốn không có bạn bè, về sau cũng sẽ không có bạn
bè. Nàng đánh giá ta thế nào, ta cũng không có chút nuối tiếc. Cái gọi là tình
cảm, ngoại trừ liên luỵ ta ra, cũng không còn công dụng gì khác.
Giờ Mão canh ba, mơ hồ truyền đến tiếng cửa sắt bị mở
ra. Túc nương khẩn trương nhìn ta, ta bưng chén trà đặt ở bàn nhỏ trên đầu
giường lên uống một hớp, lập tức nghe đến tiếng khôi giáp vì người mặc đi lại
mà va chạm vào nhau, tiếng vỏ kiếm và thiết giáp gõ lên nhau, còn có tiếng bước
chân ồn ào.
Không có ai cản lại, lại có người nói: “Phụng ý chỉ của hoàng
hậu nương nương, Tín vương thẩm vấn phi tử phạm tội Ninh Vũ Nhu, bất kỳ ai cũng
không được ngăn cản.”
Đám người này đi rất gấp, thiết giáp đụng vào song
sắt, tiếng động phát ra khiến hàm răng người nghe phát nhức. Trong nhà tù trống
trải quanh quẩn tiếng bước chân của bọn họ, tầng tầng bóng bị ánh nến một ngày
một đêm không tắt trong phòng giam chiếu rọi, ánh lên bức tường loang lổ, giống
như những hàm răng chó đan xen, khiến người ta e sợ.
Túc nương muốn hỏi ta rốt cuộc sự việc thế nào, lại
nhớ đến lời hứa hẹn của mình, đành phải ngậm miệng không nói.
Một đám người nhanh chóng đi đến chỗ ta ngồi. Cửa nhà
tù vốn đã mở sẵn, không cần phải mở nữa. Ta nhìn thấy chính giữa có một người
thân mặc giáp nhẹ màu bạc, eo đeo bảo kiếm, đầu đội khôi bạc, chính là trang
phục của phiên vương. Mà mấy vị khác, chắc hẳn là thủ hạ của hắn.
Tay hắn nâng một phong giấy ngọc đơn giản, chính là
loại giấy hoàng hậu dùng để hạ ý chỉ thường ngày. Hắn đi vào lao, vài người
chung quanh gác cửa lao, tự nhiên mà bức Túc nương ra khỏi nhà tù.
“Hoàng hậu có ý chỉ, tuyên Ninh chiêu hoa vào cung…”
Ta quỳ xuống nghe hắn tuyên chỉ, chờ hắn cất ý chỉ đi,
đứng dậy hỏi: “Mẫu
thân bản phi, có ở chỗ các người hay không?”
Tay trái Tín vương đặt trên vỏ đao bên hông, nhìn ta
cười lạnh, “Ninh
chiêu hoa phạm tội lớn này, còn muốn đào thoát? Lệnh đường sớm đã nói ra hết thảy,
chỉ cần áp giải ngươi đến đối chất trước mặt hoàng thượng, dù hoàng
thượng có muốn thiên vị, chỉ sợ cũng không giữ được tánh mạng của ngươi.”
Ta lui về phía sau vài bước, thân thể lay nhẹ, nói: “Không thể. Nhất định là
các ngươi vu oan giá hoạ, mới khiến cho mẫu thân ta nói lung tung.”
Tín vương ở lâu tại biên cương, một thân đầy khí chất
quân nhân, tương đối không kiên nhẫn, “Ngươi tự nhiên sẽ không nói cho lệnh
đường. Ngươi lợi dụng lệnh đường thêu túi hương cho ngươi làm cái gì? Lệnh
đường không biết chuyện, đã khai hết rồi. Bà ấy còn cho rằng có thể giúp
ngươi thoát khỏi tai ương này. Nhưng mai năm màu tuy có tác dụng đuổi côn
trùng, nhưng cũng có độc, nghe nói còn có công hiệu khiến người ta đi tả. Bổn
vương nói như vậy, ngươi đã rõ chưa?”
Sắc mặt ta xám như tro tàn, nhìn Tín vương, “Nghe nói vương gia ở
biên cảnh Đông Nam trị quân nghiêm mật, được quân dân kính yêu, chắc là sẽ
không làm khó một lão phụ không biết gì chứ?”
Tín vương lạnh lùng mà nói: “Ngươi nghĩ bổn vương là
loại người gì? Lệnh đường đang an ổn ở trong cung, có lệnh muội chăm sóc, ngươi
còn không yên tâm sao?”
Ta khẽ gật đầu, hắn phất tay muốn phái người tiến lên
bắt ta, ta nói: “Vương
gia làm gì kinh hoảng vậy? Bản phi tay trói gà không chặt, tự đi cùng
các người là được.”
Tín vương hơi chần chờ, liền ngừng lại.
Ta bước đến bên giường, làm như muốn lấy áo bông trên
giường, lại đột nhiên rút ra một cây dao nhỏ sáng loáng bị áo bông che lại, để
ngang trên cổ. Quay lại, ta nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tín vương, nói: “Vương gia, thần thiếp đã
phạm sai lầm lớn này, không còn mặt mũi nào gặp lại hoàng thượng, ngài chuyển
lời cho hoàng thượng, thần thiếp đa tạ hoàng thượng đã ưu ái.”
Trong lao ngục ồn ã tiếng kinh hô, còn có tiếng thở
mạnh hết đợt này đến đợt khác, ta nhìn thấy Túc nương gấp gáp dạo bước bên
ngoài, vài lần muốn đẩy thủ vệ ra vọt vào cửa, nhưng không thể chen lọt.
Tín vương ở lâu trong quân ngũ, nhất thời cũng không
biết phải làm sao cho tốt, liên tục khuyên nhủ: “Nương nương, sự tình
chưa điều tra rõ, cần gì phải làm như thế?”
Ta nói với Tín vương: “Tín vương, chứng cớ đã
vô cùng xác thực, thần thiếp không còn lời nào để nói.”
Dao nhỏ nằm bên trong bánh bí mật tiến vào. Lúc ấy Túc
nương bị khóa trường mệnh kia hấp dẫn toàn bộ tinh thần, tự nhiên sẽ không đi
tra xét cái bánh mè kia.
Dao nhỏ không cần lớn, chỉ cần sắc bén là được.
Ta vung dao nhỏ lên, chỉ thấy phần cổ có chất lỏng
chảy xuống, chắc hẳn chất lỏng màu hồng tươi sẽ thấm đầy xiêm y trắng thuần.
Nóc nhà dần dần mơ hồ ở trước mắt ta, ta nghe Túc nương lớn tiếng mà nói: “Mau gọi ngự y, nương
nương, ngài không thể chết! Nguy rồi, không có mạch đập…”
Ý niệm cuối cùng lưu lại trong lòng ta là, hi vọng tất
cả đều thuận lợi.
(1) Dây bạc cột ngang đầu, có gắn ngọc ở giữa:↑
(2) Hoa mai năm màu hay còn gọi là hoa bông ổi,
một loại thực vật thuộc họ cỏ roi ngựa. Hoa có độc, ăn trúng sẽ đi tả, phát
sốt. Các bạn có thể xem thêm ở đây.
(5) Khóa Trường mệnh: Thường làm bằng vàng, bạc đeo
lên cổ trẻ nhỏ để tránh tà, phù hộ bé lớn lên khỏe mạnh bình an.↑