Thượng Cung
Chương 28 : Tuyết phủ mặt đất, thong thả bày bố
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Tuyết rơi liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ ba, vầng
thái dương mới từ trong tầng mây chui ra ngoài, chiếu ánh sáng chói lọi lên mặt
đất. Lúc này có lẽ tường đỏ ngói xanh trong cung đều phủ đầy tuyết trắng, mà
giờ này, cung nhân quét tuyết đọng đang quét sạch tuyết trên đường, để tiện cho
loan kiệu hoàng đế vào triều sớm.
Ở chỗ này, ban ngày và đêm tối như hòa lẫn vào nhau.
Trong cung không có ai tới thăm nữa, ta liền mơ màng mà ngủ cả ngày, đến ban
đêm, lại không thể ngủ được. Tuy có bếp lò hừng hực chát, ta lại thường giật
mình tỉnh giấc trước lúc bình minh, nhìn bầu trời dần dần sáng lên, nhìn nền
trời bên ngoài cửa sổ dần dần trắng bệch.
Ta không thể làm được gì, chỉ có chờ đợi. Chờ đợi tất
cả mọi chuyện sớm kết thúc, chờ hoàng hậu sớm ngày thực hiện lời hứa của
nàng. Ta cũng từng nghĩ nếu như không thành công thì sẽ thế nào, nếu như có thể
kéo hoàng hậu vào trong phiền toái một phen, đổi bằng sinh mệnh hèn mọn của ta,
cũng đủ vốn rồi. Lúc này, ta coi thường sống chết, lại càng khiến nữ quan trung
niên coi ngục thêm kính sợ. Nàng cho rằng ta đã có cách thoát thân, chung quy
sẽ có một ngày trở về trong cung, hầu hạ càng thêm ân cần.
Ngày hôm nay, ta lại dậy sớm, sau khi lượn một vòng
trong phòng giam, liền cảm thấy không có việc gì làm. Đồ ăn sáng được quan coi
ngục lĩnh từ Tư thiện phòng, chắc còn đang đi lấy, lò lửa thiêu đốt cả ngày cả
đêm, quan coi ngục còn thực sự phái hai thuộc hạ coi sóc.
Qua thật lâu sau, mới thấy nữ quan coi ngục tự mình
bưng giỏ tiến vào, thần sắc kính cẩn như ngày thường, lại thêm vài phần vui
mừng. Nàng mở khóa, đi tới để giỏ lên trên bàn, lúc này mới vui rạo rực nói với
ta: “Nương nương, có tin mừng! Nghe người trong cung nói, hoàng thượng muốn đưa
vụ án của ngài cho Đại Lý tự phúc thẩm, nói là có nhiều điểm đáng ngờ. Nương
nương, ngài sắp thoát thân!”
Trong mắt nàng đều là hâm mộ, cứ như là chuyện của
mình. Ta đang mở giỏ lấy cái lọ gốm hai lớp bên trong ra, vừa nghe lời này,
giống như bị năm đạo sấm sét đánh trúng, suýt tý nữa trượt tay làm rớt cái hũ——
chẳng lẽ, tất cả kỳ vọng, tất cả kế hoạch của ta, đều hoàn toàn thất bại sao?
Hắn cần gì phải làm như thế, dù có thể giúp ta thoát
tội, ta còn có thể sống được ở trong cung sao? Hơn nữa, hắn cứ như vậy, chẳng
phải sẽ khiến bản thân vô cùng phiền toái. Trong cung vốn là một cái đầm có vô
số nước đọng, nếu quấy lên, sẽ có bao nhiêu mùi không dễ ngửi bốc lên, vô số
lời phán đoán đồn đãi sẽ truyền ra tứ tán. Chỉ cần không cẩn thận, sẽ dính líu đến
bản thân hắn, những phiên vương không phục nơi biên cương có khi sẽ mượn cơ hội
này làm loạn.
Bởi vì thái hậu và hắn có ân oán quá sâu đậm, các
phương diện hoài nghi sẽ chỉ thẳng vào hắn. Tội danh mưu sát thái hậu, đối với
các vị phiên vương như hổ rình mồi mà nói, không cần nói cũng biết uy hiếp lớn
đến cỡ nào. Đánh giá từ mọi phương diện lợi ích, hắn không nên làm như
thế!
Nữ quan coi ngục thấy ta ngớ ra, cho rằng ta mừng đến
nói không nên lời, mừng khấp khởi mà nói: “Nô tì vừa thấy nương nương, đã
biết nương nương là một người có tốt phúc, làm sao có thể ở lâu tại chỗ này
được, chỉ mong nương nương không ghét bỏ…”
Ta mất bình tĩnh ngắt lời nàng, “Ngươi nghe được
mấy lời này từ chỗ nào?”
Quan coi ngục nói: “Nương nương, lúc nô tì đi lấy cơm
sáng cho ngài, trong cung đã loan truyền. Nghe nói Tông Nhân phủ cũng đã lĩnh
thánh chỉ, chỉ sợ hôm nay Đại Lý tự sẽ cho mời nương nương đến hỏi han. Có
thánh chỉ của hoàng thượng, bọn họ nào dám xằng bậy?”
Nàng lại giúp ta múc chén cháo, “Nương nương, ngài
đừng gấp, tất cả mọi chuyện đều sẽ có lúc lộ chân tướng. Hoàng thượng đã hoài
nghi chuyện này, trong cung còn ai lớn hơn hoàng thượng nữa?”
Lòng ta nóng như lửa đốt. Nếu như vậy, kế hoạch của
ta, tất cả những thứ ta làm liền bị lật đổ một lần nữa. Đến khi mọi chuyện kết
thúc, dù kết cục ra sao, hoàng hậu cũng sẽ vẫn sừng sững không ngã, nhưng ta
làm sao có thể sinh tồn trong cung được nữa?
Ta không còn tâm tư ăn cháo, hồi tưởng lại hôm trước
Hạ Hầu Thần tới thăm tù. Chẳng lẽ trong lời nói cử chỉ của ta có chỗ nào đó
không ổn đã rơi vào trong mắt hắn, khiến hắn sinh nghi, cho rằng ta muốn thoát
thân bỏ đi, cho nên mới ra một chiêu như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này không
thể, ta chỉ là một nữ tử, chẳng qua là một người trong vô số phi tần của hắn, dù
cho hắn biết kế hoạch của ta, nếu sợ ta trốn đi bôi nhọ thanh danh hoàng thất,
thì chỉ cần dặn dò, bảo quan giám hình tăng thêm thủ vệ lúc ta bị hành hình là
được, không cần phải tốn công tốn sức như thế?
Như trước kia, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể
nghĩ ra vì sao hắn lại làm như vậy, chỉ có thể phán đoán có khả năng tồn tại
một nguyên nhân khác mà ta không biết, khiến hắn không thể không làm như thế.
Nữ quan coi ngục thấy ta ngơ ngẩn, đã không ăn cháo,
lại không rửa mặt chải đầu, liền kêu hai quan coi ngục tay chân nhanh nhẹn giúp
ta rửa mặt chải đầu. Bởi vì nơi này chuyên giam giữ nữ tù, mà nữ tù nơi này lại
không thể đánh đồng với chỗ khác, không phú thì quý, bởi vậy tất cả quan coi
ngục đều đã học qua lễ nghi trong cung. Tuy rằng không thể so với cung nữ
Quả nhiên, không biết Lý Sĩ Nguyên thương lượng với
hoàng thượng thế nào, hôm sau vừa mới rửa mặt chải đầu xong, ta đã nghe thấy nữ
quan coi ngục vội vàng chạy tới, nói với ta: “Nương nương, trong cung truyền
lời, phượng giá của hoàng hậu nương nương đang nhắm thẳng tới Tông Nhân phủ,
nói là phụng thánh chỉ tới thăm nương nương.”
Ta đáp lên tiếng, nói: “Trong phòng quá nhiều bếp lò,
hiện tại trời đã trong, cất bớt hai cái đi. Hoàng hậu nương nương váy dài phết
đất, không nên đốt than.”
Nữ quan coi ngục cảm thán, “Nương nương suy nghĩ thật
chu đáo chặt chẽ, việc lớn việc nhỏ gì cũng nghĩ cho người khác.”
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nữ nhân thoạt
nhìn thô bỉ này kỳ thật lại rất cẩn trọng tinh tế.
Nàng kêu người bưng hai cái bếp lò ra, trong phòng
liền trống trải hơn rất nhiều, khôi phục lại tình trạng trước khi Hạ Hầu Thần
đến.
Qua buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Thời Phượng Cần mới
tiền hô hậu ủng mà tới. Bởi vì vẫn còn trong đại tang, toàn thân nàng trắng
thuần như hoàng thượng, trên đầu cũng không mang châu thoa, người hầu hạ bên
cạnh cũng như vậy, trắng bệch như mưa tuyết tung bay.
Khác với trước kia, nàng không thể nói chuyện một mình
với ta, xem ra nàng cũng không dám cho người bên cạnh lui xuống, luôn có người
đi theo. Thấy nàng như thế, ta không biết nàng e ngại Hạ Hầu Thần, hay là vì sợ
sinh chuyện mà không dám ngỗ ngược đây?
Ta hành lễ với nàng xong, nàng liền kêu người mở cửa,
vào lồng sắt của ta, biểu tình trên gương mặt rất thân thiết, vừa tiến vào liền
nắm lấy tay ta, “Muội muội khổ cực rồi, phòng này thật lạnh. Trong lao ẩm ướt,
muội muội phải bảo trọng thân thể mới được.”
Ta nghĩ, lần này nàng tới, thái độ đã hoàn toàn thay
đổi. Lần trước, ngay căn phòng này nàng cũng không sẵn lòng tiến vào, chỉ chịu
nói chuyện với ta ở ngoài song sắt, bây giờ thì lại vào phòng, còn cầm tay, tất
nhiên là làm cho người bên ngoài xem.
Ta liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương không
cần lo lắng, cai ngục đối xử với thần thiếp rất tốt, ngày thường cũng có cung
cấp bếp lò. Thần thiếp da dày thịt béo, cũng không thấy khổ cực.”
Ta im hơi lặng tiếng nhét một tờ giấy nhỏ vào trong
tay nàng, nàng ngẩn ra, vội tiếp lấy, tay co rụt lại, để vào trong tay áo. Tất
cả chuyện này đều được tiến hành không một tiếng động, ngay cả nữ quan coi ngục
bên cạnh cũng không hề phát hiện. Ta nghĩ, đối với vụ án lần này, hoàng hậu và
hoàng thượng địa vị khác nhau, nhưng rốt cuộc nàng là cũng là mẫu nghĩ của một
nước, lúc đi ra, chắc không có ai dám soát người nàng.
Hoàng hậu tỏ ra rất hối hận, “Muội muội, chỉ trách bản
cung hồ đồ, mới nghe thấy việc của muội muội, vừa vội vừa đau, cho rằng muội
muội phạm phải tội lớn, dưới sự hoảng hốt rối loạn, đã phán đoán sai lầm. Có
câu vì có yêu nên mới có giận, bản cung luôn qua lại thân thiết với muội muội,
cho nên mới như thế. Muội muội sẽ không trách bản cung chứ?”
Ta nắm tay nàng, “Thần thiếp sao dám trách tỷ tỷ. Thần
thiếp đột nhiên bị tai vạ bất ngờ, chỉ hy vọng đừng liên luỵ đến tỷ tỷ, không
dám cầu mong gì hơn?”
Hoàng hậu liền đánh giá chỗ ta ở một chút, sờ sờ cái
chăn bông, cau mày nói: “Lần trước bản cung tới thăm muội muội, dặn dò Tư chế
phòng đưa tới chăn bông hai cân, tại sao chăn bông này lại mỏng như vậy?”
Chăn bông vốn không mỏng, nhưng hoàng hậu muốn diễn
kịch ở trước mặt mọi người, ta đành phải theo hầu nàng, liền khuyên
nhủ: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp được nương nương chiếu cố, ở trong
ngục lại có mền tơ, có áo bông để mặc, đã vinh hạnh lắm rồi. Tư chế phòng đưa
đồ tới đây cũng chẳng hề chậm trễ chút nào, thần thiếp cũng tự biết đủ.”
Lúc này hoàng hậu mới dừng tay, kêu nữ quan coi ngục
quỳ xuống thỉnh tội đứng dậy, lại cẩn thận dặn dò nàng phải chăm sóc ta chu
đáo, không được lơ là. Nữ quan coi ngục tất nhiên là hết sức lo sợ đáp ứng, lúc
này nàng mới thôi.
Ta nhìn lướt qua quan coi ngục và những người khác,
gương mặt ai cũng lộ vẻ khâm phục, liền biết mục đích của nàng ta hôm nay đã
đạt được. Ở trước mặt mọi người, nàng vẫn là một vị hoàng hậu tốt, đoan trang
hòa ái, có thể tin phục thiên hạ như trước, chỉ vì bị người nào đó che đậy,
giận quá mất khôn, mới đưa ta vào Tông Nhân phủ.
Đối với ta mà nói, tin tức muốn truyền đã thành công
đưa cho nàng, về phần nàng làm thế nào, đó là chuyện của nàng. Chỉ hy vọng nàng
không giống như Ninh Tích Văn, mới gặp gỡ Hạ Hầu Thần một lần, đã trở thành
đống bùn loãng không thể trát được tường.
Cơ hội tốt như thế, ta chưa hề buông tha hi vọng. Tuy
rằng Hạ Hầu Thần chặn ngang một cước, khiến kế hoạch của ta khó khăn trùng
trùng, nhưng chỉ cần có khả năng, ta vẫn muốn thử một lần.