Thượng Cung

Chương 27 : Tuy vào nhà giam, mộc ân vẫn như trước

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Ta chẳng quan tâm đến việc gì khác, chỉ bận rộn tìm

cời lửa giúp Hạ Hầu Thần, “Hoàng thượng, thế lửa này không bình thường,

than đá không phải như vậy.”



Than này hơi giống than củi chất lượng kém mà dân

thường hay sử dụng, chẳng qua không khói nhiều như vậy mà thôi.



Trong lúc lơ đãng nhìn về phía hoàng thượng, lại thấy

cặp mắt hắn mơ hồ ửng đỏ, giống như bị than bị lửa hun qua, môi mím lại rất

chặt, biểu tình trên bộ mặt vẫn lạnh lùng dị thường trước sau như một. Ta vội

nói: “Hoàng thượng, ngài thế nào rồi? Ngài có bị hun trúng không?”



Lúc này, mong ngài đừng xảy ra chuyện gì trong phòng

giam ta ở, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta.



Hắn nhắm mắt lại, quay đầu hướng về phía Khang Đại Vi

đứng rất xa để tránh hiềm nghi, nói: “Không cho ai tiến vào!”



Khang Đại Vi rất tinh, gấp gáp đi ra khỏi nhà tù,

trong phòng giam chỉ còn lại hai người chúng ta.



Ta ngẩn ra, một trận hoảng loạn từ trong lòng dâng

lên, nhanh chóng lui về sau mấy bước, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng, ngài

thế nào rồi?”



Hắn từ từ tới gần ta, ta lại lui về phía sau, rút lui

đến đầu giường, ngồi xuống, lui đến không thể lui được nữa. Trơ mắt nhìn hắn

đặt tay vào trên vạt áo của ta, giống như lúc trước, trong không khí truyền tới

tiếng xiêm y bị xé xuống. Bàn tay hắn đi vào trong vạt áo ta, mang tới một cảm

giác mát lạnh, hút đi toàn bộ hơi ấm trên người ta. Hắn nói: “Chỉ có những lúc

như thế này, trẫm mới có thể cảm giác được con người chân thật của nàng…”



Thời tiết thật sự rét lạnh, gió lạnh lập tức chui vào

trong vạt áo. Ta không tự chủ được tránh né sự xâm nhập của hắn, “Hoàng thượng,

hoàng thượng, ngài ngừng tay lại. Thần thiếp đã ở trong tù được mấy

ngày, sẽ khiến ngài xui xẻo.”



Tại nơi như vậy hắn còn có hứng, ta vừa sợ hãi đến cực

điểm vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc Hạ Hầu Thần là loại người

gì?



Hắn cúi đầu nói bên tai ta: “Đừng phản kháng

trẫm. Nàng biết xem xét thời thế, tất nhiên cũng biết phản kháng trẫm sẽ mang

tới cái kết quả gì.”



Sự chán ghét trong lòng ta đã đạt tới đỉnh điểm, thầm

nghĩ nếu hắn là minh quân, chắc chắn phải biết sự hy sinh của ta lần này cao cả

bao nhiêu, tất cả mưu đồ tính kế đều thất bại, mà đổi lấy còn bị phạt giam vào

giam vào ngục. Hắn đã đạt tới mục đích, cần gì phải đối xử với ta như thế?



Áo bông trên người đã bị hắn cởi bỏ, tay hắn hướng

xuống dưới, không có chút độ ấm nào, khiến cả người ta lạnh tê. Ngón tay vuốt
người như thế, ở trong cung, thần thiếp phải sống như vậy thôi.



Ta lục lọi trong chăn, sờ soạng tìm kiếm từng kiện y

phục, mặc vào từng cái, lúc này mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.



Bỗng nghe thấy tiếng cửa sắt rung lên, quan coi ngục

cung kính bẩm báo: “Nương nương, nô tì lại mang tới cho ngài thêm hai cái bếp

lò nhé?”



Ta nhìn qua, lại thấy thần sắc quan coi ngục càng kính

cẩn hơn, thực sự có hai cái bếp lò đặt ở cửa. Ta nói: “Như thế là đủ rồi, ngươi

cũng không sợ đốt mất nhà tù sao?”



Quan coi ngục nói: “Không sợ, không sợ, nô tì kêu

người coi chừng một ngày một đêm. Chỉ mong nương nương nói tốt vài câu cho nô

tì trước mặt Khang công công. Nô tì hoàn toàn không có ý lạnh nhạt với nương

nương, bố cục nhà tù vốn là như thế, thông gió bốn phía…”



Nàng vừa đặt bếp lò xuống vừa thấp thỏm lo âu, ta liền

khoát tay áo, tùy theo ý nàng. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở phào như trút

được gánh nặng.



Ta thân mang trọng tội, liên quan đến nền móng quốc

gia, dù Hạ Hầu Thần thực sự có lòng, chỉ sợ cũng không bao che cho ta được,

bằng không thái hậu ba phen mấy bận dính líu tới chính biến, hắn cũng sẽ không

nhiều lần bỏ đồ đao xuống*. Nguyên nhân chủ yếu, vẫn là e sợ binh lực của mấy

vị phiên vương trấn binh nơi biên cương, nếu như nghe nói cái chết của thái hậu

có liên quan đến hắn, bọn họ còn không mượn cơ hội này xuất binh giành quyền

sao? Ở trong cung nhiều năm, ta đương nhiên biết, lúc Hạ Hầu Thần mới thành

niên, tất cả mọi chuyện triều chính đều bị gia tộc Thượng Quan khống chế, chức

thái tử hắn làm có cũng như không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phế. Gia tộc

Thượng Quan quyền thế ngút trời, cho nên lúc đó, ta mới lựa chọn thái hậu, ai

biết thái tử suy nhược lâu ngày lại có khả năng xoay người?



(*Nguyên

văn là phóng hạ đồ đao trích từ câu phóng hạ đồ đao lập địa thành phật. Hiểu

sát nghĩa là bỏ đao sát sinh xuống thì có thể lập tức thành phật. Đây là một

câu nói lấy từ điển tích của phật giáo khuyên con người nên từ bỏ cái xấu, quay

về với bản chất lương thiện tốt đẹp.)



Bên ngoài tuyết rơi xuống lớp lớp như lông ngỗng, giữa

song cửa sổ thỉnh thoảng có hai đóa bông tuyết bay vào, bị ta bắt lấy, nắm

trong tay. Ta thầm nghĩ, ta đã vào nhà tù, dù ngươi có không thừa nhận đó là

chỉ thị của ngươi, thì thế nào? Ngươi vẫn không thể cứu ta, vẫn chỉ có thể để

mặc ta cho hoàng hậu xử trí. Để cứu quyền thế và triều chính của mình, ngươi

chỉ cần hy sinh một nữ tử thì có đáng gì chứ?



Có gió lớn gào thét, bông tuyết một bông tiếp một bông

tung bay vào phòng, rơi xuống trong tay ta, khiến chút ấm áp vừa mới dâng

lên trong lòng ta, hao mòn hầu như không còn.