Thượng Cung

Chương 26 : Con cờ đã mang lên bàn, ai có khả năng dùng ta

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Quan coi ngục Tông Nhân phủ tất nhiên là không giống

những nơi khác. Bọn họ biết người bị giam bên trong không phú thì cũng quý, tuy

hôm nay bị bỏ tù, nhưng nếu có một ngày thoát ra, liền lập tức trở lại thành

nhân vật rung chuyển trời đất. Cho nên quan coi ngục nơi này, cũng không dám

mắng chửi, ngược đãi phạm nhân trong lao, huống chi nàng nhìn thấy ta bị bỏ tù

chưa đến mấy canh giờ, đã có người mang chăn đến, lại có hoàng hậu tự mình đến

điều tra, hầu hạ càng ân cần thêm. Nghe nói ta có bệnh phong thấp, nàng liền

sai người đi cục Thượng Cung hầm canh thuốc, mang tới cho ta uống.



Đảo mắt đã qua một ngày, ta hỏi quan coi ngục, bên

ngoài tuyết rơi bao nhiêu rồi.



Nàng trả lời ta, sâu gần một thước.



Hôm nay trời giá lạnh mặt đất đóng băng, tất cả mọi

người đều trốn trong cung sưởi ấm, vụ án của ta chắc phải để lại hôm sau mới

giải quyết được.



Thời tiết thật sự rét lạnh, quan coi ngục liền kêu

người bưng thêm hai cái bếp lò để trong hai góc nhà tù, trong phòng nhất thời

ấm áp lên. Tuy rằng bốn phía thông gió, ta lại không cảm thấy lạnh chút nào.



Ta đang uống canh nóng cục Thượng Cung mang tới, liền

nghe ở ngoài cửa lao có người truyền âm: “Hoàng thượng giá lâm.”



Quan coi ngục nghe vậy, tất nhiên là nhất nhất cúi đầu

quỳ lạy. Ta còn chưa nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần, liền vội vàng uống cạn

phần canh còn lại trong tay, lúc này mới quỳ xuống.



Mặt đất lao ngục rốt cuộc vẫn kém hơn sàn lót đá bạch

ngọc trong cung, phiến đá thô ráp chưa mài hết góc cạnh, xuyên qua quần bông

thật dày, đâm vào khiến đầu gối ta đau nhức.



Ta nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra, kẽo kẹt chói tai,

khiến hàm răng người ta phát nhức. Khóe mắt trông thấy vạt áo choàng da cừu màu

trắng, phía dưới áo choàng lộ ra một góc ủng màu vàng sáng, trên ủng có vết

ướt, có lẽ là do đạp tuyết mà tới.



Cuối cùng Hạ Hầu Thần đã tới. Sao hắn có thể không

tới? Hoàng hậu giúp hắn trừ bỏ tai hoạ ngầm lớn nhất trong cung, còn để hắn ung

dung đứng ngoài sự việc, khiến tất cả buồn giận thống hận của nhà ngoại thái

hậu chỉa mũi dùi về hướng ta, khiến mọi người trong thiên hạ cho rằng thái hậu

đã chết trong tay một phi tử không có danh tiếng gì, ta nghĩ, hắn phải cảm tạ

ta mới đúng.



“Trong phòng này cũng khá là ấm áp, không giống nhà tù

cho lắm.” Giọng nói của Hạ Hầu Thần lạnh còn hơn tuyết thổi ngoài cửa sổ.



Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận. Dù

cho ta thành kẻ chết thay cho bọn họ, trong mắt hắn ta vẫn không đáng một đồng

như cũ, nhưng hắn là hoàng thượng, đất của thiên hạ, cũng là đất của hoàng

thượng, ta có thể làm thế nào? Tưởng tượng đến đây, ta liền bình tĩnh hoà nhã

lại, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thương cảm thần thiếp, kêu người đưa

lò sưởi tới.”



Nghe lời này, hắn trầm mặc nửa buổi, mới nói: “Đứng

dậy đi, sàn lạnh.”



Ta vội vàng bò lên, đứng dậy. Chỗ bị cấn đau lâm râm,

tuy ta kiệt lực bảo trì dáng vẻ, vẫn không khỏi nghiêng ngả một cái. Khóe mắt

liếc nhìn, lại thấy Hạ Hầu Thần vươn một tay ra, dường như là muốn đỡ ta.
trong cung này có vị cung phi nào nghểnh cổ nhận đao mà còn hưởng thụ như ta?



Nghe ta nói lời này, thật lâu sau hắn cũng không lên

tiếng, chỉ chuyển người, đưa cái sống lưng cho ta xem. Hắn mặc đồ tang, không

biết thế nào, lại khiến ta thấy hơi thê lương. Lại càng cảm thấy vô cùng khó

chịu. Tuy rằng ta ở trong cung nhiều năm, sớm đã hoàn toàn học được mấy thói

uốn éo gỉa dối, nhưng Hạ Hầu Thần cũng là cao thủ trong chuyện này. Hắn làm ra

vẻ như thế, chẳng lẽ ta nhất định phải biểu hiện ra sự tuyệt vọng không

nỡ rời xa trước mặt hắn, hắn mới thỏa mãn? Hắn muốn làm minh quân, thánh quân,

tất nhiên là chỉ diễn kịch trước mặt mọi người, nơi này bốn bề vắng lặng, hắn

cần gì phải cố gắng gồng mình?



Mấy ngày liên tiếp có nhiều biến đổi lớn, tuy ta ở vẫn

tranh đấu để sống còn trong hoàn cảnh khốn cùng, nắm bắt một con đường sống,

nhưng liên tục dùng não, đã mỏi mệt không chịu nổi, chỉ muốn được thanh tĩnh,

suy nghĩ một chút xem phải dùng cái phương pháp gì để thúc đẩy hoàng hậu, trước

khi nàng chưa điều tra rõ chân tướng, mau chóng kết thúc chuyện này, ta cũng thoát

thân ổn thỏa.



Ở trong cung nhiều năm, sinh hoạt trong cung đã dạy ta

phải sinh tồn trong nghịch cảnh như thế nào, lập mưu ứng biến tính kế như thế

nào, nhưng đối với nơi này, ta lại không có một chút lưu luyến. Ở chỗ này, lấy

gia thế của ta, vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người khác, lớn tuổi, sẽ bị đẩy vào

một góc. Hơn nữa tính tình Hạ Hầu Thần khó dò mà thích mới mẻ, về sau người mới

vào cung, ta ba năm không được sủng ái, thậm chí cả đời không được sủng ái,

cũng có thể. Hơn nữa hoàng hậu đã có địch ý với ta, dù cho ta thoát được tội

danh lần này, ở trong cung cũng đã không còn nơi để ta nương thân. Nếu còn tiếp

tục sống trong cung, cuộc đời của ta, liền thấy rõ ràng kết cục, bất quá

là một phi tần đầu bạc, một mình ngồi thêu áo ngắn mà thôi.



Nếu như xuất cung, khì khác hẳn. Bằng tay nghề của ta

cùng với mối quan hệ lúc còn làm thượng cung, dù cho làm thương nhân không xuất

đầu lộ diện, ta cũng sẽ như cá gặp nước, vinh hoa phú quý.



Ta đã bày tỏ quyết tâm với Hạ Hầu Thần, mục đích của

hắn đã đạt tới, cần gì phải làm khó ta?



Nhưng những lời ta nói, lại đổi lấy sự trầm mặc thật

lâu, thân ảnh trắng thuần như cây tùng xanh treo đầy bông tuyết, vẫn không nhúc

nhích. Ta lo sợ nghi hoặc mà không biết phải làm sao, không biết nên tiếp tục

nói gì. Chẳng lẽ ta thực sự phải bày ra cái biểu tình thâm tình mà tuyệt vọng

để hắn được thỏa mãn? Nhưng ta đã nói ra lời này, bây giờ lại nói như thế,

không phải sẽ càng làm cho hắn khó chịu trong lòng? Càng cho rằng ta giả càng

thêm giả sao?



Bếp lò trong phòng giam cháy bập bùng, trong đó bỏ

than đá, khi bốc cháy lên thì im hơi lặng tiếng, càng không có bụi, nhưng lúc

này, không biết vì sao, trong lò lửa đột nhiên xèo lên một tiếng, hoa lửa bắn

toé ra chung quanh, có vài đốm còn văng đến trên áo bào của Hạ Hầu Thần. Áo tơ

trắng hắn mặc hiển nhiên là chế từ tơ tằm, không so được với vải bông. Nhìn

thấy chỗ vạt áo bị cháy ra hai cái lỗ lớn, ta vội nói: “Hoàng thượng cẩn thận.”

Vừa lập tức tìm cời lửa mà quan coi ngục đã để lại cho ta khuấy lò lửa lên, để

nó lại cháy như bình thường.



Cời lửa đúc từ gang, cầm ở

trong tay lạnh như băng, nhưng Hạ Hầu Thần dường như không nghe thấy ta cảnh

báo, vẫn đứng bên bếp lò không nhúc nhích. Bởi vậy, ta liền vòng qua thân thể

hắn đến cời lửa. Nhìn thấy trong bếp xèo xèo vài tiếng, hoa lửa bắn toé ra suýt

tý nữa đốt vạt áo Hạ Hầu Thần thành một cái sàng.