Thượng Cung
Chương 25 : Gió đông không thổi gió tây thổi, ngầm hạ mưu kế
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Thẳng đến buổi chiều, người ta chờ đợi mới xuất hiện.
Ngồi trong bóng tối, tuy chỉ có một chút tiếng động,
lại truyền đi thật xa, thật xa. Ta nghe cuối hành lang truyền tới tiếng cửa sắt
mở ra, mang theo một trận gió lạnh, xen lẫn một mùi hương thoang thoảng. Ta
nghĩ, rốt cuộc nàng ta đã tới rồi sao?
Mùi hương thanh nhã cao quý như vậy, chỉ có quý nhân
trong cung mới xứng đáng có được, ví dụ như hoàng hậu.
Ta lắng nghe tiếng châu ngọc va vào nhau trên người
nàng, lẳng lặng chờ đợi nàng đi tới. Dưới tình huống gặp mặt như vậy, có lẽ
nàng sẽ không tiền hô hậu ủng, gương mặt cũng sẽ không trưng ra nụ cười hiền
hòa giả tạo?
Ta ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn thấy nàng một
thân một người khẽ cau mày dần dần đi tới. Mùi trong phòng giam này giống như
giường ta từng ngủ nhiều năm trước, chỗ nào cũng hôi, muốn xua cũng xua không
hết.
Sáng sớm, nàng còn mặc cung phục màu tối, nhưng lúc
này, trên người nàng lại là một thân trắng thuần, chắc hẳn tin tức thái hậu
băng hà sớm đã truyền ra ngoài. Giống như ta, trên đầu nàng không cắm châu
thoa, gương mặt chưa điểm son phấn. Hai bên không có người trông giữ, ta cũng
không giống ngày xưa thấy nàng liền không ngừng thi lễ, chỉ lẳng lặng nhìn nàng
dần dần tới gần.
Ta không hiểu, nữ nhân có quyền thế cao nhất triều đại
này, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt ta? Hôm nay, sẽ có đáp án chăng?
“Xem ra bất luận Ninh chiêu hoa ở nơi nào cũng đều
dương dương tự đắc, rất biết cách bảo vệ mình. Bản cung còn lo lắng nô tài Tông
Nhân phủ có mắt không thấy Thái sơn, ngay cả một bộ quần áo mùa đông cũng không
cấp cho, xem ra bản cung đã lo lắng vô ích rồi.”
Ta cười, “Thần thiếp luôn luôn phải bảo vệ mình,
chắc hoàng hậu nương nương cũng biết rồi. Đơn giản là bên ngoài nhiều lang sói,
phía sau thần thiếp lại không chỗ dựa, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính
bản thân mình, thật đúng là mệt cho một tỷ tỷ tốt như hoàng hậu.”
Không cần phải mang gương mặt giả tạo như lúc ở trước
mặt mọi người , hoàng hậu nghe ngữ khí vừa như châm biếm vừa như trào phúng của
ta thì nghẹn lời một hồi, thật lâu sau mới nói: “Trong cung xưa nay đã như vậy,
Ninh chiêu hoa còn chưa sáng mắt ra sao?”
Ta nói: “Thần thiếp cảm tạ hoàng hậu nương nương
không có bỏ đi phong hào Chiêu hoa của thân thiếp, ở trong lao ngục chưa khiến
người ta ngay cả cái giường và chăn mỏng cũng lấy đi. Chỉ là thần thiếp không
hiểu, thần thiếp luôn luôn vâng theo hoàng hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh
đó, vì sao hoàng hậu không chịu thả cho thần thiếp một con
đường sống? Vì muốn có quan hệ thân thiết hơn với hoàng hậu, thần thiếp nguyện
ý làm phụ tá đắc lực cho ngài, vì sao trong lòng ngài không có chỗ cho thần
thiếp?”
Hoàng hậu đứng ở bên ngoài song sắt, mắt nhìn về hướng
ta, lại không trả lời vấn đề của ta, lại nói: ” Bộ đồ tù trên người Ninh
chiêu hoa này, vết bẩn loang lổ, chắc hẳn đã có không ít người mặc qua. Ninh
chiêu hoa vì tránh lạnh, cũng không chút để ý mặc lên người, thấy rõ trời
sinh tính tình Ninh chiêu hoa đã kiên cường dẻo dai, bản cung tự thẹn
không bằng. Nếu như bản cung phải chịu khổ như Ninh chiêu hoa vậy, bản cung
tình nguyện chết…”
Nàng khẽ thở dài, “Đây chính là điểm khác biệt lớn
nhất giữa Ninh chiêu hoa và bản cung.”
Đèn trong phòng giam chiếu vào trên đôi mắt nàng, tinh
thuần như nước, gương mặt không một tỳ vết. Một gia đình phải tiêu hết bao
nhiêu tiền vốn, bao nhiêu nhân lực bồi dưỡng từ nhỏ, mới bồi dưỡng ra được một
người như vậy? Tư sắc vốn không có gì đặc biệt, trải qua sự bồi dưỡng tốt nhất,
lại trở nên cao quý bất phàm.
Ta đột nhiên hiểu ra ý nghĩ của nàng, “Nếu như thật sự
là như vậy, hoàng hậu muốn xử lý sạch tất cả mọi người trong hậu cung hay sao?”
Ngươi thân đã là hoàng hậu, thì phải chấp nhận chuyện
hoàng thượng có tam cung lục viện, bằng không, sao ngươi không làm thê tử của một
người bình thường?
Nàng che miệng cười, “Ninh chiêu hoa vẫn không hiểu ý
của bản cung.Thôi được, cuối cùng thì có một ngày ngươi sẽ rõ, vì sao ta muốn
xử lý ngươi!”
Tuy ta không hiểu nàng làm tất cả những việc này là vì
cái gì, nhưng có một điểm ta cũng hiểu được, cùng múa với sói, ta sớm đã chuẩn
đi về hướng cửa lao. Thân ảnh thon thả chậm rãi bước đi, một thân trắng thuần,
dạo bước bên cạnh vách tường ảm đạm, lại có vài phần quỷ khí âm u, không còn sự
uy nghiêm đoan chính như lúc ở Kim Loan điện xanh vàng rực rỡ.
Ta nghĩ, nàng chỉ thích hợp ở trong cung, rất thích
hợp ngồi ở trên cái ghế phượng mạ vàng kia.
Nàng nhanh chóng rẽ qua góc tường, lại chậm rãi xoay
người, trên mặt mang một nụ cười mỉm, “Muội muội, có chuyện ta quên nói
với muội. Việc lần này, muội muội cũng không thể trách bản cung. Trong cung có
một số người không thể quá nổi bật, vốn cũng là ý của hoàng thượng, bản cung
chẳng qua chỉ nghĩ biện pháp hoàn thành tâm nguyện hoàng thượng mà thôi.”
Lòng ta hoàn toàn lạnh như băng. Mấy ngày gần đây, Hạ
Hầu Thần vẫn đối xử với ta như trước kia, khiến ta bớt đi một chút ác cảm đối
với hắn, hóa ra hắn vẫn như thế, tất cả đều là con cờ trong tay hắn, một khi
không còn cảm thấy mới mẻ, con cờ là ta liền không có cơ hội sử dụng thêm lần
nữa. Chẳng lẽ ta còn có thể có ôm ấp một chút kỳ vọng về hắn dưới đáy lòng sao?
Nghe những lời hoàng hậu nói, ta vốn không nên thất vọng mới đúng. Không sai,
đây mới là Hạ Hầu Thần, bạc bẽo vô tình, có thể bỏ tất cả những thứ đáng bỏ, ví
dụ như ta.
Hoàng hậu thấy thần sắc ta không thảy đổi, giống như
sớm đã đoán được kết quả này, thở dài một hơi, thần sắc trên mặt rất kỳ dị,
không nói cái gì nữa, chậm rãi đi ra cửa phòng giam. Ta nghe nàng dặn dò quan
coi ngục, “Tuy Ninh nương nương phạm phải tội lớn, nhưng dù sao nàng
vẫn từng là tỷ muội tốt của bản cung, cũng không thể đối xử lạnh nhạt với nàng.
Lát nữa ngươi đi cục Thượng Cung lĩnh chăn gấm và áo bông mới tới đây, nhóm
thêm bếp lò trong phòng . Thân thể nàng luôn yế ớt, nếu như xảy ra
điều gì bất trắc, bản cung sẽ không tha cho ngươi!”
Trong lòng ta trào ra cảm giác biết ơn thật lòng. Hai
vật này, quả thực là thứ ta cần nhất. Có nhiều phương diện nàng không được hào
phóng, nhưng những việc nhỏ này thì chẳng hề làm khó dễ, so với rất nhiều kẻ có
thù tất báo, nàng quả thực tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải nàng cố chấp với
ta như vậy, chúng ta thực sự có khả năng trở thành một đôi tỷ muội tốt.
Từ cửa sổ nhỏ hẹp của nhà tù trông ra, ta rốt cuộc
nhìn thấy từng đợt bông tuyết bay bay bên ngoài. Nhiều năm trước, cũng trong
một trận tuyết giống như lông ngỗng bay đầy trời này, ta đã từ tình cảnh cực kỳ
thê thảm mà chuyển mình, hôm nay, xem ra nguyện vọng của ta cũng có thể thực
hiện được.
Có lẽ những bông tuyết lạnh buốt này, lại chính là vật
may mắn của ta.
Nó luôn luôn báo hiệu trước từ tình huống cực kỳ thê
thảm, cảnh ngộ của ta sẽ chậm rãi thay đổi.
Chỉ chốc lát sau, quan coi ngục liền đưa tới cho ta
chăn gấm trắng tinh và áo bông dày bằng tơ tằm. Tuy rằng kiểu dáng rất bình
thường, nhưng bên trong cũng dày hơn, sờ vào mềm mại, chắc là dùng bông loại
tốt bỏ thêm vào. Mà bếp lò cũng được bàytrong phòng giam của ta. Nhà tù thông
gió bốn phía, tuy không ấm như Lan Nhược hiên, nhưng so với lúc đầu đã tốt hơn
rất nhiều.
Ánh mắt quan coi ngục đi cục Thượng Cung lấy mấy thứ
này hơi kỳ lạ, ta thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi nàng: “Có phải Khổng
thượng cung có chuyện kêu ngươi chuyển lời không?”
Nàng vội vàng quỳ xuống đáp lời: “Nương nương,
Khổng thượng cung bảo nô tì gửi lời hỏi thăm nương nương, muốn nương nương an
tâm nghỉ ngơi, tất cả sẽ được phơi bày. Nương nương thiếu cái gì, cứ việc kêu
cục Thượng Cung đưa vào…”
Ta cười lạnh. Khổng Văn Trân vốn tưởng rằng bám được
vào cành cây cao là hoàng hậu, là có thể lấy tính mạng của ta, bí mật của nàng
sẽ vĩnh viễn chôn dấu, làm sao nghĩ đến, hoàng hậu chẳng hề hành động như ý
nàng, vẫn kêu người mang chăn gấm tới đây, giống như tình nghĩa giữa ta và
hoàng hậu chưa hết. Bảo sao nàng không sợ? Nàng đành phải bày tỏ ý tốt với ta.
Ta nhẹ giọng thở dài: “Bản phi vào ngục, còn có nhiều người nhớ tới như vậy.
Xem chăn gấm này đường may tinh tế, kín kẽ, Tư thiết bình thường làm sao có thể
chế ra được, có lẽ là do chính tay Khổng thượng cung làm ra chăng? Ngươi thay
bản phi đa tạ nàng.”
Thủ pháp của nàng, tất nhiên ta chỉ cần liếc mắt một cái
liền nhìn ra. Ở vị trí của nàng hiện tại, tự nhiên không cần chính tay may
chăn bông áo bông, chỉ sợ vì nàng quá sợ hãi, mới nghĩ ra phương pháp này.
Nhưng thời gian cấp bách, từ lúc hoàng hậu hạ ý chỉ, đến lúc chăn bông đưa đến
tay ta, bất quá chỉ mấy canh giờ, nguyên cái chăn thì nàng may không kịp, nên
nàng chỉ đâm thêm mấy kim ở mấy chỗ bắt mắt mà thôi, mục đích chính là để ta
nhìn thấy.