Thượng Cung

Chương 38 : Ngầm giải nỗi khổ tâm, con đường cuối cùng biết về phương nào

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


“Hiện tại nàng đã rõ vì sao trẫm không đáp ứng yêu cầu

của nàng rồi chứ?”Giọng nói của Hạ Hầu Thần bỗng nhiên vang lên sau lưng ta.



Ta quay đầu lại, trong bóng đêm mờ ảo, hắn đứng bên

cạnh cửa, bị màn đêm nồng đậm bao phủ, giống như chỉ là một cái bóng.



Ta vội vàng quỳ xuống hành lễ, nghe hắn gọi bình thân

mới đứng dậy.



Hắn khoát tay ra hiệu, Tố Linh liền châm đèn trên

vách. Ta chỉ thấy chói mắt, dùng mu bàn tay ngăn trở tầm mắt, nhắm mắt lại, lại

thấy thân ảnh màu vàng sáng của Hạ Hầu Thần đi về hướng ta. Hắn cau mày, tròng

mắt dưới ánh đèn chiếu rọi giống như bảo thạch. Ta còn chưa tỉnh ngộ, tay đã bị

hắn cầm, “Để trẫm nhìn xem, bị thương ở đâu?”



Ta vội rút tay về, miễn cưỡng cười nói: “Thần thiếp

làm sao lại bị thương?”



Tố Linh ở bên cạnh nói: ” Da đầu nương nương hiện

tại còn đang chảymáu!”



Thân thể ta lập tức bị hắn ôm vào trong ngực, trâm cài

trên tóc được mở ra, tóc như thác nước đổ xuống, ngăn trở mặt ta. Ta cảm thấy

không thoải mái, lại ngửi được hương vị nam tử tỏa ra từ trên người hắn, không

biết vì sao lại đỏ mặt, muốn né tránh, lại bị hắn đè xuống: “Đừng động…”



Tiếng Khang Đại Vi lập tức vang lên, “Hoàng thượng,

đây là thuốc mỡ.”



Ta xấu hổ đến cả người nóng lên, thầm nghĩ hắn chưa hề

thân mật với ta như thế trước mặt người khác, sao lại để người ta xem hết thế

này, liền mở miệng nói: “Hoàng thượng, để Tố Linh…”



Lời còn chưa dứt, cả đầu liền bị hắn ấn vào trong

ngực, miệng mũi bị lập tức ngăn lại, ta hết hơi, lời chưa nói hết tự nhiên cũng

không có ai nghe.



Một cảm giác cực mát lạnh từ trên đỉnh đầu truyền tới,

đau đớn nóng hừng hực dưới tác dụng của thuốc mỡ, cũng dễ chịu hơn.



Đầu ta bị hắn ấn vào trong ngực, không nhìn thấy tình

huống chung quanh, lại nghe Khang Đại Vi kêu mọi người lui xuống. Ta và hắn cái

gì cần làm đã làm cả rồi, thậm chí còn không để ý tới lời bàn ra tán vào của

người ngoài, nhưng không biết vì sao, hành vi cuả hắn lúc này, lại làm cho ta

không biết làm sao, cả người không được tự nhiên.



Hắn để ta ngồi xuống, laị ấn đầu ta không cho ngẩng

lên, chậm rãi xoa xoa da đầu ta, khiến cho thuốc mỡ thấm sâu vào trong da đầu,

nói: “Trẫm nhớ rõ, có một lần trẫm cũng khiến đầu nàng bị thương. Nàng cũng làm

như không có việc gì thế này, mặc trẫm tuỳ tiện đòi lấy. Lúc đó trẫm đã nghĩ,

đây là một nữ nhân như thế nào? Nàng có thể ẩn nhẫn đến mức nào?”



Giọng nói dịu dàng của hắn chậm rãi vang vọng trong

phòng, ta cảm giác được tiếng rung động phát ra từ ngực hắn. Ta muốn nghiêng

đầu, lại bị hắn đè xuống, chỉ nghe thấy mình mơ hồ nói: “Thần thiếp đã khiến

hoàng thượng khó xử sao?”



Bàn tay ấn trên da đầu tạm dừng một chút, lại chậm rãi

đè xuống, “Nàng thì có khi nào khiến trẫm khó xử chứ? Trẫm đối xử với nàng

như thế, nàng cũng chỉ ẩn nhẫn, vẫn nhịn xuống, trẫm liền biết, nàng với trẫm

là cùng một loại người, nhờ chữ nhẫn mà sống được tới bây giờ.”



Từ thưở niên thiếu hắn đã được phong làm thái tử, lại

mất mẫu thân ruột thịt, bị hoàng hậu nuôi nấng. Từ nhỏ hắn đã biết, nếu muốn

đăng Đế vị thành công, người duy nhất có thể dựa vào là hoàng hậu. Trong khoảng

thời gian đó, hắn đã nhẫn nhịn bao nhiêu? Chịu đựng uống hết rượu hoàng hậu ban

cho hắn: chịu đựng để hoàng hậu cho rằng hắn có thể điều khiển, có thể trở

thành rối gỗ; chịu đựng áp chế sự thông minh tài trí của chính mình; chịu đựng

đợi mình chậm rãi lớn lên, có năng lực; nhẫn nhịn hết thảy những việc không thể

nhẫn.



Ngón cái của hắn chậm rãi ấn ở trên đầu ta, ta đột

nhiên hiểu ra : hắn nắm được tất cả những việc ta phải chịu đựng, cho nên, hắn

mới hiểu ta như thế, mới triệt để biết hành vi nào của ta là giả, nào là thực.



“Thần thiếp không nên không nghe lời hoàng thượng.” Lúc này toàn thân ta

đã mệt mỏi rã rời, đã không muốn giả dối nữa, dựa sát vào trong ngực hắn, ta

nhẹ nhàng nói.



Trong lòng cũng cảm thấy quái dị. Trước đây ta sợ hắn

như thế, đặc biệt sau khi biết thủ đoạn của hắn đối với hoàng hậu, chỉ cần hắn

tiếp cận ta trong vòng một thước, ta liền cảm thấy cả người rét lạnh run rẩy,

vậy thì vì cái gì mà lúc này nằm trong ngực hắn, ta lại không có chút khó chịu

nào, chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái?



“Những kẻ trẫm gặp ở trong triều, so với những người

nàng gặp còn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Bọn họ là một đám hổ sói. Nàng phải

hiểu, nàng ta đã không còn là người thân của nàng nữa.”
Đang nói cao hứng, chợt nghe ngoài điện có người bẩm

báo, “Hoàng thượng giá lâm!”



Lúc này chúng phi tần mới ngừng cười, hoàng hậu dẫn

dắt chúng phi đi nhanh ra ngoài điện hành lễ cúi lạy Hạ Hầu Thần. Hạ Hầu Thần

vừa thấy Ninh Tích Văn cũng ở đó, vội nói: “Ninh quý nhân thì không

cần…” Sau khi nhìn thấy cung tỳ đỡ Ninh Tích Văn qua một bên mới nói,

“Chúng ái phi hãy bình thân. Các nàng đang nói cái gì ? Cách thật xa trẫm đã

nghe thấy tiếng cười của các nàng.”



Ta liền cười cười kể lại mọi chuyện, còn làm nũng nói

với Hạ Hầu Thần: “Hoàng thượng, nếu như thần thiếp lập công đầu, có phải

hoàng thượng sẽ bảo quan chép sử vung bút một phen, ghi thần thiếp vào trong sử

sách?”



Hạ Hầu Thần nói: “Quyên tiền thì quyên tiền đi,

nhiều chuyện như vậy làm cái gì? Nàng có bao nhiêu tiền bạc để quyên, trẫm còn

không biết sao? Muốn lập công đầu, chỉ sợ chưa chắc!”



Chúng phi tần thấy Hạ Hầu Thần không cự tuyệt lời đề

nghị của ta, tâm tư mỗi người liền xáo động . Ta lén quan sát hoàng hậu, thấy

dung nhan nàng vẫn như trước, ung dung bình thảnh, nhưng trong mắt lập lóe ánh

sáng. Ta biết phàm là thứ ta muốn tranh, nàng tất sẽ không để ta có được, chỉ

cần dẫn dụ được lòng háo thắng của nàng, cũng đã tính là giúp đỡ Hạ Hầu Thần

rất nhiều.



Ta liền cười cười thần bí, “Hoàng thượng, thần thiếp

còn có vũ khí bí mật, ngài chờ coi.”



Sau tiểu yến, chúng phi tần liền tan tiệc. Qua mấy

ngày, liền có phi tần liên tiếp mang tiền bạc tới đây quyên tặng. Ta đều sai

người ghi vào trong danh sách, hôm sau liền cho thái giám lớn tiếng đọc vang

ngoài cửa Triều Dương điện, khiến phi tần quyên ngân lượng nở mày nở mặt, cũng

có một phần thú vị. Bất quá mới hai ba ngày, đã tụ tập vạn lượng bạc. Lúc giao

cho Hạ Hầu Thần, dù hắn chưa nói gì, lại làm ra một hành động hiếm thấy, nâng

tay giúp ta hất lọn tóc bên thái dương ra sau tai.



Gần đây không biết thế nào, hắn lại thường xuyên làm

mấy động tác nhỏ như vậy, hoặc đưa tay giúp ta phủi phủi bụi trên áo, hoặc dùng

khăn chấm mồ hôi trên gương mặt, đều hành động bất thình lình, ánh mắt chân

thành, khiến ta không tự chủ được đỏ mặt. Mỗi khi thị tẩm, ta không có cảm giác

gì, nhưng hiện giờ mỗi một động tác nhỏ bé của hắn, lại có thể khiến tim ta đập

nửa buổi, nhìn đôi mày anh tuấn, đôi mắt thanh tú của hắn, có lúc ta

không thể hô hấp.



Ta vừa nhắn mẫu thân ngoài cung tăng cường gom góp

tiền bạc, vừa lặng lẽ phóng ra lời đồn đãi rằng mẫu thân ngoài cung buôn bán

rất khởi sắc. Thời gia đã lấy thương lập nghiệp, tự nhiên sẽ có người đi tra

xét, chứng thật lời đồn đãi.



Tuy mẫu thân buôn bán không tệ, những vẫn không đủ,

chỉ hơi có dư mà thôi, muốn khiến Thời gia phun càng nhiều tiền bạc ra, bằng

vào điểm này còn không đủ.



Hạ Hầu Thần nói đúng, dù ta có nhiều ngân lượng, nhưng

rốt cuộc có thể có bao nhiêu, trong lòng người ta sớm đã biết, trừ phi ta thực

sự có vũ khí bí mật.



Buổi tối Hạ Hầu Thần tới thăm ta, thấy ta nhíu mày suy

nghĩ, liền nói: “Hiện giờ nàng đã là phu nhân nhị phẩm, có quyền để ngoại thích

vào cung thăm người thân, kêu mẫu thân nàng vào cung đi.”



Ta đang vì chuyện quyên tiền mà phát sầu, nghe hắn nói

đang định cự tuyệt, lại thấy đôi mắt hắn lóe lóe, hình như có thâm ý, liền

nói: “Không biết hoàng thượng rảnh rỗi lúc nào, để mẫu thân thần

thiếp nhìn thấy thiên nhan, được chút tôn vinh?”



Hắn trả lời: “Trong vòng hai ba ngày này đi.”



Sau khi cho mọi người lui ra, hắn đưa cho ta một cái nhẫn,

kiểu dáng cổ xưa độc đáo, trên mặt có khắc hình ngựa phi, mặt nhẫn giống

như con dấu. Ta nghi ngờ ngẩng đầu hỏi hắn: “Thần thiếp chưa hề thấy hoàng

thượng mang chiếc nhẫn như thế này, cái này dùng để làm gì?”



Hắn nói: “Chỉ cần nàng lén đưa cái nhẫn này cho

mẫu thân nàng, khó khăn của nàng sẽ giải quyết dễ dàng.”



Sau khi nói lời này, hắn không chịu nói câu nào nữa.

Ta biết trong đó tất có điều gì bí ẩn, nhưng hắn đã không nói, ta hỏi thế nào

cũng vô dụng.



Sau đó hắn lại dặn dò: “Lúc giao cho mẫu thân nàng,

tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào nhìn thấy. Kêu bà cất kỹ, không được để

lộ trước mặt người khác.”



Ta vâng dạ đáp ứng.