Thượng Cung
Chương 4 : Mặc quần gấm lụa, thêu tơ vàng
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
(Tựa
đề là câu thơ nằm trong bài Bần gia nữ của Bạch Cư Dị_ý chỉ sự giàu sang phú
quý)
Ngày hôm sau, tự nhiên có người của cục Thượng Cung
đưa tới vài thứ đồ đạc của phi tử được ân sủng. Lần này Khổng Văn Trân không
dám có nửa điểm sơ xuất, đồ dùng không bị bớt xén, cũng không có thứ nào là
hàng nhái.
Ngày lại qua ngày, chớp mắt, đã qua hai tháng. Từ một
lần đó, Hạ Hầu Thần cũng không gọi ta tới thị tẩm nữa. Ta âm thầm vui mừng,
bằng một lần được ân sủng, ta đã có thể tự do tự tại, không cần lo lắng về sự
an nguy của tánh mạng trong vòng ba bốn tháng, về phần sau khi thời gian này
trôi qua, ta nghĩ, cuối cùng ta sẽ tìm ra biện pháp.
Tuy Tố Hoàn không một lòng một dạ với ta ,nhưng vẫn
nghe ngóng không ít tin tức từ các nơi hẻo lánh trong cung báo cáo cho ta.
Hoàng thượng vừa đại hôn, người hắn lấy là Thời Phượng Cần nữ nhi của
đương triều nhất phẩm Đại tướng quân Thời Văn Long. Ta rốt cuộc đã rõ vì
sao thái hậu lại thất bại. Gia tộc Thượng quan trên triều đình vốn mạnh
hơn Thời gia rất nhiều, nhưng Thời gia lại nắm giữ binh quyền, khiến gia tộc
Thượng Quan không thể coi thường. Thời gia vốn là phái trung lập, đã không giúp
thái tử, cũng không giúp Nhị hoàng tử, hiện tại xem ra, cục diện này đã bị Hạ
Hầu Thần đánh vỡ. Hắn lấy vị trí hoàng hậu ra dụ, nhận được sự trợ giúp của
Thời gia, cho nên Thượng Quan thái hậu đành phải lui ra sau màn.
Ta không oán bản thân không nhìn rõ thời thế, chỉ
trách vận khí mình không tốt. Nhưng điều ta thủy chung vẫn không rõ là, vì
sao hoàng thượng lại bỏ qua ta? Giá trị lợi dụng của ta rốt cuộc là cái
gì?
Nghe nói hơn phân nửa cung nữ bên cạnh thái hậu
không biết kết cuộc ra sao, mà công công tổng quản nội giám và Từ phu nhân
đã bị đánh chết, tro cốt rải xuống giếng cạn. Thượng Quan thái hậu vô hình
chung bị giam lỏng, mỗi ngày chỉ ở trong cung ăn chay niệm Phật.
Hắn sẽ không làm việc vô nghĩa, buông tha ta tất có
nguyên nhân khác : hoặc là người nhà ta còn có giá trị lợi dụng hoặc là ta vẫn
còn giá trị lợi dụng.
Chỉ cần ta tìm ra giá trị của mình, như vậy, nếu thuận
theo hắn, liền có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Từ lúc bắt đầu, ta tham gi hành động của thái hậu, không chỉ đơn thuần vì muốn báo thù cho người
nhà—— thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật tất yếu, phụ thân chết là do
chính lựa chọn của ông, ông lựa chọn Nhị hoàng tử, cũng là đã lựa chọn cái chết
cho chính mình—— mà ta hiểu rằng, nếu như thái tử đi lên đế vị, sau khi tra xét
biết ta là con cháu Ninh gia, vị trí thượng cung sẽ không có phần ta. Ta khổ
cực nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhường chỗ này lại, cam chịu thất bại một
lần nữa?
Mà thời điểm đó, Thượng Quan gia ở trong triều lại
hưng thịnh như mặt trời ban trưa, không ai có thể ngăn cản. Ta cho rằng, đây là
cục diện thắng lợi, không nghĩ đến, thắng lợi kia lại biến thành thất bại thảm
hại.
Thái tử hơi gầy yếu trong mắt ta, lại có sự mưu lược và
gan dạ sáng suốt như thế, khiến ta không dám tin kể cả phương diện kia, hắn
cũng dũng mãnh đến như vậy.
Nghĩ tới đêm đó, trái tim ta liền rối bời. Ta biết,
trong cung nữ nhân đông đảo, một đêm ân ái đổi lấy một chút yên ổn ngắn ngủi,
mà kỳ hạn này, bất quá chỉ là mấy tháng mà thôi.
Mấy tháng vừa qua, những người bị ta bắt được nhược
điểm, sẽ rục rịch hành động.
Trong cung, một hai phi tử vì không được sủng mà tự tử
là chuyện thường như cơm bữa, nhưng nếu như được ân sủng, nếu muốn ra tay sẽ
phải chịu sự nguy hiểm vì bị hoàng đế nghiêm túc truy xét.
tuyển thị đã làm thượng cung lâu năm như vậy, lúc nói chuyện chặt chẽ đến một
giọt nước cũng không lọt ra ngoài, tài nghệ nhiều năm nói không còn quen tay
liền không quen tay, chưa làm việc đã lo đường lui, rốt cuộc vẫn là cụ già
trong cung.”
Nàng kéo dài chữ “cụ già” khiến phi tần trên chỗ ngồi
che miệng mà cười.
Ta đứng lên, hướng về phía hoàng thượng hoàng hậu cúi
người thi lễ, không lên tiếng ngồi xuống. Tiếng cười của chúng phi tần đột
nhiên ngưng bặt, mỗi người đều đoán được ý tứ của ta: ta đã là cụ già trong
cung, vậy không phải hoàng thượng càng già hơn sao?
Trong điện lặng ngắt như tờ. Sư Viện Viện cũng ý thức
mình lỡ lời rồi, chân tay luống cuống đứng ngốc tại chỗ, thẳng đến khi hoàng
hậu lên tiếng, “Sư
chiêu nghi, còn không nhanh đi xuống thay quần áo?”
Lúc này Sư chiêu nghi mới đi xuống.
Hoàng hậu đúng là rất thủ đoạn. Nàng không ra tay, tự
nhiên có người phía dưới ra tay thay nàng. Tiệc rượu lần này, chắc hẳn là nàng
đang âm thầm phát tín hiệu với mọi người, cũng là để thử xem, ai đứng
về phiá nàng, ai chân chính nguyện ý giúp nàng.
Giống như tiệc rượu nhậm chức thượng cung của ta, tuy
rằng không phô trương như vậy, chỉ là vài vị tư thiết tư chế họp mặt, nhưng sau
khi rượu quá ba tuần, thần thái mọi người đều bộc lộ rõ ràng.
Chỉ là vì sao Nguyệt dung hoa lại gắp lửa bỏ vào
tay ta? Nàng ta cố ý hay là vô tâm, cũng rất đáng để suy nghĩ.
Trong tiếng nhạc, Sư Viện Viện đi ra khỏi màn lụa.
Nàng chải một cái búi tóc Linh xà(3), hai lọn tóc
mai xoăn thả xuống dưới, trên người mặc váy thêu bách điểu màu hồng lục do
cục Thượng Cung chế tạo cho nàng, váy tơ mỏng manh, yếm lộ nửa ngực, cần
cổ tròn trịa đeo vòng cổ dạ minh châu, giá trị xa xỉ.
Tuy rằng ta làm thượng cung không bao lâu, nhưng ở cục
Thượng Cung nhiều năm, nhìn thân trang phục này của nàng, cũng cảm giác nàng ăn
mặc quá lộ liễu. Trang phục này, để hoàng thượng thưởng thức một mình còn được,
trong gia yến mà mặc đi ra, chỉ tổ đâm vào mắt người ta đến phát đau.
Ta bình tĩnh nhìn phía hoàng hậu, liền thấy khuôn mặt
nàng vốn không có lúc nào không tươi cười, hiện giờ một nụ cười mỉm cũng không
có.
(1) Hàm yên kế (búi tóc sương khói):↑
(2) Truyền thuyết Nga hoàng và Nữ Anh:(Myu:Ta
tra trên baidu có chỗ nào không đúng xin niệm tình tha thứ >.
Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại vua Nghiêu
có hai nữ nhi. Được tôn xưng là “Hoàng Anh”, lớn tên Nga Hoàng, thứ tên Nữ
Anh, tỷ muội cùng gả cho đế Thuấn làm vợ. Phụ thân Thuấn ngu ngốc, mẫu
thân điêu ngoa, em trai còn nhỏ, từng nhiều lần muốn đẩy Thuấn vào cỗ chết, nhờ
Nga Hoàng, Nữ Anh trợ giúp mà thoát hiểm. Thuấn kế vị Nghiêu, Nga Hoàng Nữ
Anh lên làm phi, sau Thuấn tới Nam Phương tuần tra, chết vào tay Thương Ngô.
Hai phi đi tìm, nước mắt rơi vào cây trúc xanh, trúc sinh ra những đốm trắng,
dân gian gọi là”Tiêu trúc tương phi” hoặc”Trúc tương phi”. Hai phi cũng chết
tại sông Tương tư. Từ khi Tần Hán khởi binh, thần thoại tình yêu Tương
quân cùng Tương phu nhân hai vị thần sông Tương, bị diễn thành truyền
thuyết Thuấn cùng Nga Hoàng, Nữ Anh. Người đời sau gán ghép hai nữ
thành”Tương phu nhân” .
(3) Linh xà kế: