Thượng Cung

Chương 3 : Ngọc dung cô quạnh lệ tràn mi

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


(Tên chương được trích trong bài thơ “Trường Hận Ca”

của Bạch Cư Dị.)



Đêm dài yên tĩnh, ta ngủ không yên, thính lực lại càng

nhạy, nghe thấy có tiếng thái giám từ tiền viện truyền vào. Đang cân nhắc không

biết có chuyện gì, lại nghe Tố Hoàn ở ngoài cửa vui vẻ nói: “Nương nương, nương

nương, hoàng thượng truyền ngài đến thị tẩm.”



Ta đổ một thân mồ hôi lạnh. Sao hắn lại làm thế? Sao

có thể như thế? Ta đã tính toán rất nhiều loại tình huống, chỉ tính sót mỗi

chuyện này. Ta đã thành nữ nhân của hoàng thượng, hắn tự nhiên có tư cách làm

như thế.



Vừa nghĩ tới việc giống những phi tần khác cùng hắn

thân cận da thịt, ta liền nhịn không được cả người phát run. Âm mưu quỷ kế

khác, ta hoàn toàn không e ngại, nhưng chỉ có việc này, lại ta cảm thấy sợ hãi.

Đối ta mà nói, hắn chỉ là một người lạ, một người khiến toàn gia ta phải rày

đây mai đó. Nhưng giờ phút này, gương mặt ta vẫn hiện vẻ thẹn thùng khẽ mỉm

cười, biểu đạt đúng mức sự vui sướng của ta.



“Nương nương, nhanh lên, hoàng thượng vẫn đang chờ

đấy!” Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng nhắc nhở cứng

nhắc của vị công công kia, mơ hồ mang theo một chút không kiên nhẫn. Ta

nhớ rõ người này, hắn là đại nội tổng quản Khang Đại Vi bên cạnh hoàng thượng.

Ta đúng là may mắn, có thể để hắn tự mình tới tiếp đón ta?



Tố Hoàn sớm đã không còn sự lãnh đạm và lạnh lùng lúc

trước, vui vẻ rạo rực vào phòng, liên tục nói: “Nương nương, may là

cục Thượng Cung vừa mang thường phục mới tới đây, bằng không nương nương không

biết phải mặc cái gì đi gặp hoàng thượng.” Lại không ngừng

phân phó Tố Khiết, “Nhanh đi đánh một bồn nước ấm tới cho nương nương,

hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu.”



Ta chỉ hi vọng thời gian rửa mặt chải đầu này càng dài

càng tốt, để ta có thể nghĩ ra kế sách, đối phó cửa ải trước mắt này, lại nghĩ

đến Tố Hoàn mặc dù có lời oán thán về ta, nhưng vừa thấy có ngày đổi đời, lại

tay chân lanh lợi, nhanh chóng giúp ta vấn tóc, cắm trâm cài Song Phi Yến lên,

hơn nữa Khang công công ở ngoài cửa cách một lúc liền thúc giục một lần, khiến

các nàng càng đẩy nhanh tốc độ.



Ta mơ mơ màng màng bị hai người đẩy ra cửa phòng, lại

mơ mơ màng màng ngồi trên kiệu xuân, lúc này mới tỉnh ngộ lại, ta sắp đến bên

cạnh hắn sao?



Hắn muốn đối phó ta thế nào?



Hoa Thanh cung của hoàng thượng nằm ở trung tâm

cả hậu cung, gồm có hai sân. Cửa chính hướng Nam, tên là Hoa Thanh môn.

Tiền viện chính điện tức Hoa Thanh cung, rộng năm gian, ngói lưu ly màu vàng,

xây dựng theo lối nghỉ thức đỉnh(1), trước hành lang, trên

sống mái hiên sắp đặt năm con tẩu thú. Dưới mái hiên vểnh lên là hệ thống năm

đấu củng, hoa văn màu tô vẽ như một bức tranh. Mở rộng hơn trên cửa, và nhọn

dần về phía cửa sổ, cửa sổ có khung hình vết rạn băng(2), phủ gấm. Bên trong

rộng rãi thông suốt, trần nhà khắc thiên hoa, lát gạch vuông. Hậu viện chính

điện có năm gian, hai bên có phòng, đông tây có ba gian điện thờ phụ, thông vào

gian giữa, kiểu cách vẫn là ngói lưu ly màu vàng nghạnh sơn thức đỉnh*. Trong

viện góc tây nam có một tòa đình nghỉ chân.


Thiên uy khó dò, há có thể đo lường, chỉ là một ít ý

niệm. Có lẽ ta có thể lợi dụng những hiện tượng bên ngoài đó, kéo dài hơi tàn?



Nhưng ta vẫn không biết con đường sau này sẽ ra sao,

khi nào có thể xuất cung gặp mặt mẫu thân.



Vai và các đốt ngón tay vì bị xoay ngược mà râm

ran đau nhức, ta giật gấm vóc trải trên ghế xuân quấn lên người. Nhìn vào trong

gương, gương đồng phản chiếu ra một đôi mắt ngân ngấn nước, đầu vai sưng

đỏ, trên cổ cũng có vô số vết hồng. Căn cứ kinh nghiệm từng hầu hạ mấyphi tần

của ta, sáng ngày thứ hai, những vết hồng đó đều sẽ trở nên bầm tím, mấy

ngày cũng không thết.



Có thái giám ở bên ngoài thấp giọng nói: “Nương nương, sắc trời

không sớm, có thể kêu người vào giúp ngài rửa mặt chải đầu chưa?”



Ta nói: “Kêu người mang hai bộ quần áo vào đi,

hoàng thượng quá nhiệt tình …”



”Nô

tài hiểu…”



Ta biết rõ, những điều tên thái giám ở phía sau rèm

nghe thấy sẽ truyền đến tai người có tâm nào đó, mà không có ai biết

sau hết thảy những chuyện đó, trong giọng nói của ta còn mang theo

một chút nũng nịu cùng vui sướng, còn có thể khoe khoang bảo người mang hai bộ

quần áo tiến vào. Sẽ không ai hoài nghi chuyện ta được sủng ái.



Chỉ cần hoàng thượng không đề cập đến, ta vẫn là một

vị phi tử thỉnh thoảng được ân sủng.



Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho mấy kẻ bị ta bắt

được nhược điểm không đến mức sinh ra sát tâm, thí dụ như Khổng thượng cung.



Từ khi ta vào cung đã trải qua không biết bao nhiêu

cay đắng, một chút cực khổ này sao có thể đánh bại ta. Mặc xong quần áo,

ta cẩn thận lấy mảnh sa mỏng xé thành hai nửa để hoàn toàn nhìn không ra nó đã

từng bị dùng làm dây thừng, sau đó tùy ý ném nó trên mặt đất, lại cố ý để lộ ra

những vết hồng trên cổ, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài. Cảnh tượng bên trong

tự nhiên trông rất là kiều diễm.



Khang Đại Vi thấy ta đi ra, lúc nàymới liếc mắt thăm

dò một cái, phân phó hạ nhân: “Vào quét dọn sạch sẽ đi.”



Ta vẫn ngồi kiệu xuân trở lại Lan Nhược hiên như

cũ.



Không để ý đến sự hầu hạ ân cần của Tố Hoàn, ta trở

lại gian phòng liền nằm xuống.



(1)Nghỉ sơn thức đỉnh, nghạnh sơn thức đỉnh: là một

loại hình thức kiến trúc nóc nhà của Trung Quốc cổ đại. Trước

sau hai dốc, hai đầu nóc nhà cùng đầu hồi cân bằng, cấp

bậc kiến trúc của Ngạnh sơn thấp hơn loại hình nghỉ sơn, huyền sơn.↑



(2)Khung cửa sổ hình vết rạn băng:↑