Thượng Cung

Chương 44 : Nếu muốn yên ổn thiên hạ, phải tiến hành lễ tế

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Trong nước tai hoạ liên tục gần một tháng, sau khi mưa

to bệnh dịch lại liên tục lan tràn khắp các tỉnh, việc Ninh quý nhân

sinh hoàng tử có bệnh cũng được truyền ra. Tuy Hạ Hầu Thần nghiêm khắc ra lệnh

cấm, trình độ nghiêm trọng cụ thể vẫn chưa lưu truyền ra ngoài, nhưng

có không ít lời đồn đãi lưu truyền trong cung đình, nói thần linh phẫn nộ,

người không tuân mệnh trời, lập tức có quan viên dâng tấu, đề xuất hoàng thượng

tới thái miếu tế lễ, khẩn cầu thần linh phù hộ, miễn tai trừ phúc. Đề nghị này

vừa ra, tất cả quan viên còn lại liền nhất trí quỳ trên mặt đất, ngay cả quan viên

như Lý Sĩ Nguyên cũng chấp nhận. Hạ Hầu Thần thương lượng cùng Lý Sĩ Nguyên,

đều cho rằng hành động lần này có thể giúp dân hết lo sợ sợ, cầu phúc tránh

nạn, tôn trưởng kính tổ, làm an ổn lòng người, thật là một biện pháp cực kỳ

tốt.



Hạ Hầu Thần đồng ý với yêu cầu của quần thần, quyết

định một tháng sau sẽ tới thái miếu cử hành đại lễ tế trời. Kể từ đó, y phục

mặc khi tế lễ của hòang thượng và hậu phi lại phải chế tạo một lần nữa. Cục

Thượng Cung liền công việc lu bù.



Lễ tế lần này rất lớn, hậu phi Hạ Hầu Thần chọn

đi cùng là ta và hoàng hậu. Trường hợp như thế, hoàng hậu không thể không tham

gia, mà ta, cũng là người duy nhất được tuyển chọn. Việc này lại khiến nhóm phi

tần không ngừng tới cầu kiến, mà hoàng hậu cùng tham gia lễ lớn, lại ít có người

tới cửa. Ta mơ hồ cảm thấy không ổn, liền đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên

tâm chuẩn bị trang phục mặc khi tế lễ.



Ta lần đầu lấy thân phận hậu phi tham dự hiến tế, tất

cả mũ miện y phục trong nghi thức tế lễ đều phải chế tác từ đầu. Ta sợ quần áo

và đồ trang sức xảy ra sai lầm gì, khiến người ta tìm được sơ hở, nên tất cả

mọi thứ đều cẩn thận kiểm tra lại một lần, yêu cầu hoa văn trên quần áo đều

phải dựa theo hình mẫu mà chế tạo. Cẩn thận quá, lại giảm bớt cảm giác vui

sướng của ta lúc biết mình cũng được tham gia hiến tế.



Hành vi như thế, tất nhiên là lại chọc Hạ Hầu Thần bất

mãn, nói khó khăn lắm mới làm ta vui, ta lại chỉ biết tính toán chi li, canh

phòng nghiêm ngặt.



Ta liền châm biếm ngược lại, nói không phải hoàng

thượng cũng thế sao, lần này làm lễ lớn, liền điều binh khiển tướng canh giữ từ

trong ra ngoài, phòng thủ nghiêm ngặt, lại âm thầm sai người ở dân gian

điều tra nghe ngóng, yêu cầu không được có chút sơ hở nào.



Lúc này trong phòng ngoại trừ hai người chúng ta, còn

có Khang Đại Vi, hắn liền ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Cái gọi là không phải

cùng một loại người, thì không ở cùng một nhà, chính là như vậy.”



Ta và Hạ Hầu Thần ngơ ngác nhìn nhau, phì cười. Hắn

nói không sai, chúng ta vốn là cùng một loại người, bất cứ lúc nào, cũng luôn

canh phòng nghiêm ngặt. Dù cho kế hoạch toàn thắng, cũng không có chút lơi

lỏng. Tai hoạ chưa đến, đã lo phòng bị trước, cho nên ta và hắn đều không có số

hưởng thụ.



Quần áo hoàng thất được cục Thượng Cung phái người gấp

gáp chế tạo, nhưng y phục của cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng

thì chế tạo không kịp, liền mang một ít ra cho thương nhân bên ngoài làm. Mẫu

thân ta có kỹ thuật thêu xuất chúng, hơn nữa phường thêu của mẫu thân ở dân

gian cũng rất nổi tiếng, vì vậy mà cũng có người mang một ít tới phái nàng làm.

Chuyện này đương nhiên đã được Hạ Hầu Thần cho phép, dù sao chỉ là một vụ mua

bán nhỏ mà thôi, những người khác chắc hẳn cũng không có lời ong tiếng ve gì.



Hơn nữa, trong số hậu phi quyền thế, nhà mẹ đẻ

của ta là yếu ớt nhất. Phụ thân đã chết, trong nhà cũng không còn nam đinh, chỉ

có một ít bà con xa đến nhờ vả, trong đó lại không có mấy người tài. Ta nghĩ,

điều này cũng khiến cho người nào đó trong triều yên tâm. Chỉ không biết có

khiến Hạ Hầu Thần yên tâm hay không?



Ta đối với Hạ Hầu Thần, tuy lòng hoài nghi trước kia

đã bớt đi vài phần, nhưng ta hiểu vị trí của bản thân rất rõ ràng.



Dù cho Thời gia có ngã, vị trí tối cao trong hậu cung,

cũng vẫn không có phần ta. Dù cho có phần ta, ta không có nhà ngoại ủng hộ, chỉ

sợ cũng sẽ nhanh chóng bị người ta đánh cho rơi xuống. Thế lực nhà ngoại, đã

trở thành điều kiện tiên quyết của hoàng hậu, đồng thời, cũng là nguyên do để

bị đánh rớt khỏi hậu vị. Tội của phụ thân chưa được làm sáng tỏ, chỉ sợ ta ngồi

trên phi vị cao như thế, sớm đã khiến người bên ngoài bất mãn.



Hiện giờ tình thế hậu cung đối với ta mà nói, dĩ nhiên

là rất tốt. Chỉ cần trong lòng Hạ Hầu Thần ta vẫn có ích như cũ, chỉ cần quan

hệ chúng ta tiếp tục hài hòa.



Tâm nguyện của ta đã trọn vẹn.



Trước khi tế lễ phải trai giới năm ngày, tắm gội thay

quần áo, không uống rượu, không ăn mặn, không ngủ chung, để bày tỏ sự thành

kính.



Ta, hoàng hậu, Hạ Hầu Thần ba người đều phải như thế.



Một ngày trước ngày trai giới Hạ Hầu Thần ngủ lại

Chiêu Tường các. Một đêm kia hắn lại không ngừng gây dày vò, ta thật sự chịu

không nổi nữa, liền nói với hắn: “Hoàng thượng, chỉ có mấy ngày thôi…”



Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, nói: Dường như một khắc

cũng không thể xa rời.”



Nghĩ đến những ngày gần đây, hắn quả thật là như vậy.

Thị tẩm buổi tối vẫn ơn trạch trải rộng như trước, nhưng ban ngày dù không có

việc gì, cũng đi tới nhìn ta một cái, ngẫu nhiên còn ngồi một lát, nói cười vài

câu, mới chịu đi.



Mũ miện phục sức chuẩn bị cho đại lễ lớn đã đưa tới,

mũ phượng có tua dài buông xuống, miệng phượng ngậm ngọc, tua dài chỉ ngắn hơn

mũ hoàng hậu hai phân. Ta lắp bắp kinh hãi, mở hòm đựng mũ miện ra nhìn kỹ, lại

thấy mũ miện chẳng hề là ta màu hồng phấn như ta yêu cần, chỉ nhạt hơn màu đỏ

thẫm một chút. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, thoáng nhìn, ta còn tưởng rằng nó là màu

đỏ thẫm, lại thấy hình thêu trên gấm đa dạng, một chim chín loại hoa cùng với

thú may mắn may bằng chỉ kim tuyến, mắt thú khảm trân châu, còn có phỉ thúy

quấn quanh, không khác gì mũ miện của hoàng hậu. Ta hỏi Khang Đại Vi, người

chịu trách nhiệm mang đồ tới đây: “Khang công công, ngài có lấy nhầm không?

Những thứ này rất khác với cái bản phi thấy ở Thượng chế phòng…”



Khang Đại Vi phe phẩy phất trần, nói: “Nương nương, nô tài

tuyệt đối không có lấy nhầm. Tất cả đều do hoàng thượng tự chỉ định.” Nói

xong liền xin cáo từ.



Nếu như không phải ta biết rõ phẩm chất của Khang Đại

Vi, thực sự đã cho rằng hắn đang giăng bẫy hãm hại ta.


nàng. Ta giương mắt nhìn lên, tay áo rất dài nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên cổ

tay nàng có những vết gãi hồng hồng. Hình như nàng đã phát hiện ra, co tay

lại, mấy vết gãi kia lại bị tay áo che khuất.



Nàng gắp một đũa Hoa lan kim châm, muốn đứng dậy đi

đến bên cạnh Hạ Hầu Thần, lại không biết vì sao, tay run lên, đũa buông lỏng,

đũa thức ăn kia rơi vào trong mâm, tung tóe ra bốn phía.



Ta cười thầm trong lòng, lại gắp khác một đũa khác cho

Hạ Hầu Thần, “Hoàng

thượng, để thần thiếp gắp đi. Hoàng hậu sao làm được những chuyện lao động chân

tay này?”



Hạ Hầu Thần liền cười nhẹ, “Chỉ có nha đầu thô

thiển như nàng mới hợp ý trẫm.”



Ta liền dựa vào người hắn, giật tay áo hắn, “Hoàng thượng, nghe

ngài nói kìa, nếu thần thiếp là nha đầu thô thiển, vậy hóa ra hoàng thượng là

đầy tớ thô thiển à?”



Ta thầm quan sát hoàng hậu, thấy gương mặt nàng lúc

trắng lúc xanh, nhất thời cứng đơ trong bữa ăn, đũa còn đưa trên không trung,

thật lâu sau vẫn không buông xuống.



Ta biết Hạ Hầu Thần đang ép nàng, bức nàng xé bỏ tư

thái thanh tao lịch sự kia, bức nàng hành động, bức nàng không thể nhịn được

nữa!



Không cần phải bàn bạc trước, ta và Hạ Hầu Thần cũng

phối hợp vô cùng ăn ý.



Nàng đột nhiên nói: “Hoàng thượng đã có muội muội, chắc hẳn

không cần thần thiếp hầu hạ nữa, vậy thần thiếp liền đến thiền phòng, niệm kinh

Phật xin trời xanh phù hộ thiên triều ta, hoàng thượng, ngài thấy được không?”



Ta vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương,

xin ngài yên tâm, hoàng thượng có thần thiếp bên cạnh, tất nhiên sẽ không xảy

ra sai lầm gì, nếu hoàng hậu mệt mỏi, thì đến thiền phòng nghỉ ngơi đi.”



Nàng được cung tỳ bên cạnh dìu đi, không có nàng, Hạ

Hầu Thần liền cho người hầu hạ lui ra hết, trầm mặc thật lâu sau mới nói:

” Tất

cả những chuyện trẫm làm, nàng đã hiểu chưa?”



Ta gật đầu nói: “Thần thiếp hiểu hết rồi, thần thiếp sẽ

giúp ngài đạt thành tâm nguyện!”



Hắn đang cầm trong tay một đôi đũa, nghe lời ta nói,

đột nhiên ném đôi đũa xuống mâm, trừng ta, “Ta không hiểu tại sao

nàng lại khó dạy đến mức này?”



Ta thấy hắn lại nổi cơn khó chịu, cũng không xưng

trẫm, còn tự xưng là “Ta”, không rõ nguyên do nên cũng trừng mắt lại.



Vừa rồi hắn ném đũa dùng sức hơi nhiều, khiến thức ăn

trên bàn bắn tung tóe, có mấy sợi trong món Phật thủ tam tơ bay lên trên món

hoa lan kim châm, rất là kỳ cục.



Ta ngơ ngác nói: “Hoàng thượng, tất cả những gì ngài làm

thần thiếp đều hiểu nha, cho nên thần thiếp mới giúp ngài. Ngài làm mọi việc

đều vì diệt trừ gian thần, chẳng lẽ thần thiếp nói sai gì sao?”



Hắn lập tức đứng phắt dậy, bỏ đi ra ngoài, tà áo dài

vung trên ghế, thiếu chút nữa lôi ngã cả ghế dài. Ta vội vàng đi theo, tuy rằng

mặc loại y phục này đi không được nhanh, nhưng trước khi hắn ra khỏi cửa cũng

kịp hỏi: “Hoàng

thượng, ý ngài là sao?”



Hắn lại trừng mắt, mắt như tia sáng lạnh buốt, không

thèm để ý tới ta, bỏ đi một mạch.



Chờ ta đuổi tới cửa, chỉ thấy hắn vận trường bào đi

trên hành lang dài làm bằng gỗ, Khang Đại Vi lưng còng đi theo phía sau, vừa đi

vừa nói gì đó, mơ hồ truyền tới mấy câu:“Hoàng thượng… Ngài lại cùng…?”



Ta thầm nghĩ, gần vua như gần cọp, đúng là như vậy mà!



Hai người liên tiếp bỏ đi, còn thừa lại mình ta ăn!



Đêm đó ba người chúng ta ngủ trong thái miếu. Miếu thờ

Hoàng thất tất nhiên là không giống bình thường, rất nhiều phòng ốc, sớm đã

phái người đến quét dọn sạch sẽ, trải thêm chăn gấm, trên bàn ghế dài đều có

trải tranh thêu. Kiến trúc phòng ốc trong thái miếu cũng khá hoàn mỹ, không thể

sánh bằng hoàng cung, nhưng cũng được coi là thượng thừa, hơn nữa cây cối ở

thái miếu cao ngút trời, yên tĩnh dị thường, có một lọai không khí rất khác với

hoàng cung phú quý.



Cởi bỏ mũ miện lễ phục trên người, lại tháo hết trâm

cài, mặc thường phục vào, dùng nước giếng thái miếu đun lên tắm gội, khiến

người đầy hương phật, Tố Tú mở tóc ta ra, nhẹ nhàng chải giúp ta. Ta nhắm mắt

dưỡng thần, trong lòng nghĩ đến một màn lúc ban ngày, thầm nghĩ rốt cuộc hoàng

thượng có ý gì? Ta cũng xem như là một người thông minh cơ trí, nhưng mỗi khi

đến trước mặt hắn liền thất thố như cụng đầu vào vách tường, chẳng lẽ ta hiểu

sai ý hắn sao?



(1)Mũ miện của hoàng hậu:↑



(2)Lễ phục của hoàng hậu: Trong truyện là màu đỏ.↑



(3) Lễ phục của hoàng thượng:↑



(4) Chấp sĩ: Người mặc thâm y màu trắng viền đen, đội

mũ cao hình chữ nhật, dẫn đầu trong các lễ tế.↑



(5) Ngọc như ý:↑



(6) Món phật thủ tam tơ: Gồm có phật thủ, măng và cà

rốt xắt sợi, sau đó xào qua.↑



Cây phật thủ:



(7) Hoa lan kim châm:



(8) Đậu phụ cuộn như ý: Đậu phụ bằm nhỏ, cuộn bằng lá

tào phớ, chiên sơ, cắt khúc vừa ăn.