Thượng Cung

Chương 43 : Độc kế rốt cuộc cũng thành công, hai tay không thể xoay chuyển đất trời

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Một lát sau, tiểu hoàng tử được quấn tã kỹ càng liền

được ôm từ trong phòng ra, gương mặt trẻ con sơ sinh hơi ửng đỏ, nhưng cả người

quả thật cũng coi như trắng trẻo mạp mạp, bọc trong chăn màu vàng sáng, có vẻ

vô cùng đáng yêu.



Ta và hoàng hậu liền ngồi một bên, nhìn thấy ngự y cầm

kim vàng, chuông lắc ra, thí nghiệm cho hoàng tử. Tiểu hoàng tử bị để vào bên

trong giỏ trúc. Có vài người vây quanh, ta và hoàng hậu cũng không nhìn thấy

tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy bọn họ càng thử càng lâu. Ta thấy bọn họ chậm

chạp chưa ra bẩm báo, đang muốn kêu nha hoàn bên cạnh tiến vào hỏi thăm, lại

thấy một ngự y trong đó nơm nớp lo sợ đi tới quỳ xuống: “Hoàng hậu nương

nương, thần dùng chuông lắc đo thính lực của tiểu hoàng tử, lại không thấy

hoàng tử có bất kỳ phản ứng gì, thần lại dùng kim châm vào bàn tay, cũng không

thấy né tránh khẽ nhúc nhích, lại lấy ngọn đèn chiếu trên hai mắt, cũng không

thấy mí mắt chớp động, thần sợ rằng, sợ rằng…”



Trái tim ta lập tức treo lơ lửng, vội vàng

hỏi: “Rốt cuộc vì sao, ngươi mau nói đi!”



Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta, ra hiệu ta đợi một chút, đừng

sốt ruột, nói: “Ngươi nói cái gì vậy, hoàng tử không có phản ứng với bất

cứ thứ gì ư? Bản cung thấy lúc hoàng tử được ôm ra hơi thở ổn định, tay chân

còn đang động đậy, lời ngươi nói, phải chăng là…”



Nàng không nỡ nói tiếp, chỉ nói, “Hay là các ngươi

nhìn lầm rồi!”



Ngự y kia liền sợ hãi quỳ lạy, “Lão thần không

dám. Không chỉ là lão thần, năm vị ngự y trong phòng ngự y đều có chung ý kiến.

Hoàng tử dường như là âm gan không đủ mà dẫn tới tứ chi tê liệt, hơn nữa trí

lực thấp kém, cho nên không có phản ứng đối với kích thích bên ngoài. Lão thần

phát hiện lưỡi hoàng tử đỏ hồng, ít rêu, mạch nhỏ, bệnh trạng như thế là năm

chậm, năm mềm, năm cứng…”



Ta kinh hoảng cơ hồ xụi lơ ở trên ghế dựa. Cái gọi là

năm chậm, năm mềm, năm cứng, là chỉ đứng chậm, đi chậm, phát triển chậm, chậm

mọc răng, chậm nói; năm mềm là chỉ cổ mềm, miệng mềm, tay mềm, chân mềm, bắp

thịt mềm; năm cứng là chỉ cứng cổ, cứng miệng, cứng tay, cứng chân, cứng bắp

thịt, bệnh trạng như thế là chứng liệt não, mà nghe ngự y kể, bệnh của hoàng tử

lại vô cùng nghiêm trọng, ngay cả châm kim cũng không có phản ứng. Khó trách

một cái kiểm tra nho nhỏ cũng khiến các ngự y tốn nhiều thời giờ như thế.



Hoàng hậu đột nhiên giương cao giọng, lớn tiếng nói:

“Ngươi nói cái gì? Cẩn thận kiểm tra rõ ràng, đây chính là hoàng tử!”



Ta vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, nhắc nhở ngự y:

“Ninh quý nhân còn chưa tỉnh, trước tiên khoan hẵng nói chuyện này cho nàng.”



Hoàng hậu tựa hồ không nghe thấy, vẫn lớn tiếng răn

dạy và quở mắng ngự y, “Ngươi lại đem bệnh hiểm nghèo như thế đổ lên người

tiểu hoàng tử! Còn không tử tế kiểm tra, nếu như để bản cung biết các ngươi

chây lười chẩn đoán sai thì coi chừng cái đầu của các ngươi!”



Trong lòng ta cả kinh, giương mắt nhìn hoàng hậu. Nàng

làm như thế, đó là muốn mạng của Ninh Tích Văn. Ninh Tích Văn buông tha tỷ tỷ

này không thèm để ý tới, đi nương nhờ nàng, đã làm chuyện gì có lỗi với nàng

chứ? Ta lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương không cần kinh hoảng ồn ào như

thế, kinh động đến người bệnh. Sao không ngồi xuống yên lặng chờ ngự y báo

cáo?”



“Muội muội thật tỉnh táo a? Muội muội ruột thịt

của mình rơi vào tình cảnh thê thảm này mà muội cứ như không có việc gì, bản

cung biết chuyện nên khó nén kinh ngạc đau lòng, khó trách trong mắt hoàng

thượng muội muội không giống những người khác!”


Cuối cùng, điều duy nhất ta nhớ, đó là câu nói này của

Khang Đại Vi.



Cảm giác có người dùng khăn mặt nhúng nước nhẹ nhàng

lau mặt cho ta, cảm giác lạnh buốt thấm thẳng vào đáy lòng. Có người nhẹ giọng

thở dài bên cạnh ta, lại có người nói:“Nàng ngủ bao lâu rồi?”



“Hoàng thượng, ngài đi nghỉ trước đi.”



Đây là giọng nói của Khang Đại Vi, giống như trong trí

nhớ. Ta lập tức mở to mắt ra, lại thấy ánh đèn mơ hồ trong phòng hắt lên bóng

người đứng trước giường, hơi hơi rung động tựa hồ đang tới gần, lại như dần dần

lìa xa.



Hạ Hầu Thần mặc một thân thường phục màu vàng sáng

ngồi trên đầu giường ta, thấy ta tỉnh, vội nói: “Đói chưa? Hôm nay nàng

ngủ cả một ngày.”



Ta nhớ lại lúc Ninh Tích Văn chết, hắn còn ở triều

đình, không thấy mặt mũi đâu, không khỏi bi thương, “Hoàng thượng…”



Trong ánh nến đỏ dao động, ta nhìn rõ mặt hắn, tối tăm

âm trầm, liền nghĩ đến lúc trước ta cầu xin hắn đưa Ninh Tích Văn tới Chiêu

Tường các, hắn tuyệt tình từ chối. Ta muốn tránh tay hắn ra, lại bị hắn gắt gao

bắt lấy, “Đó cũng là con trai của trẫm!Dù trẫm nói năng tuyệt tình thế

nào, trong lòng mưu đồ tính toán ra sao, đứa con này thủy chung vẫn là cốt nhục

của trẫm!”



Ta nhìn rõ ràng gương mặt hắn, trong mắt hắn tràn đầy

thống khổ, cùng với toàn thân ẩn chứa sự phẫn nộ vô bờ. Hắn nói: “Nàng yên tâm,

tất cả những chuyện này sẽ không tái diễn. Trẫm sẽ không để ai điều khiển nữa.”



Ta nhìn rõ trong mắt hắn chợt lóe lên sự yếu đuối, đột

nhiên hiểu ra, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Tuy rằng hắn đã là hoàng

thượng, ngồi trên ngôi cửu ngũ, cũng có những chỗ hắn không thể bận tâm đến,

cũng có những việc hắn không thể nhúng tay vào. Cũng như ta vậy, lúc máu Ninh

Tích Văn thấm ướt đệm giường, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh nàng dần

dần trôi đi, hắn cũng có người không thể bảo vệ. Đây cũng là sự hi sinh mà hắn

đã nói chăng?



Ta không có quyền khiển trách hắn, bởi vì lúc đó, ta

cũng bó tay hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn cặp mắt nàng khép lại. Ta bỗng

nhiên hiểu ra, vì sao hắn xử lý hoàng hậu như thế, hắn sớm đã biết nàng là nữ

nhân thế nào. Đoan trang hiền hoà chỉ là vẻ bề ngoài, ẩn sâu bên trong lại là

một trái tim rắn rết, Thời gia quả thật đã phái một nữ nhi thích nghi cực tốt

vào cung.



Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, ta mới triệt

để hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, cái mà hắn gọi là hi sinh, bỏ qua. Có những

hi sinh, quả thật giống như cắt thịt đau đến tan nát cõi lòng.



Hắn ôm ta đi vào giấc ngủ, trái tim chúng ta chưa từng

gần sát như thế giống như một đôi uyên ương ủ ấm cho nhau trong gió rét, chỉ

cảm nhận được nhiệt độ trên người nhau.



Ta nói khẽ: “Hoàng thượng, đứa bé đã như thế, chắc

nàng sẽ không tranh giành nữa, cho thần thiếp làm con thừa tự đi.”



Chỉ cảm thấy tay hắn căng thẳng, khiến ta càng áp sát

lên thân thể hắn, hắn nói khẽ: “Trẫm sẽ cho nàng những thứ tốt hơn.”



Hết thảy đều không cần nói thêm nữa.