Thượng Cung

Chương 46 : Cay đắng như ngậm hạt sen, bỗng dưng được chút ngọt ngào

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Cửa phòng vừa dày vừa nặng bị người ta khóa ngoài, kíp

nổ kéo dài ra đến ngoài cửa. Ta biết, khi kíp nổ đốt tới bốn trụ trong góc

phòng, đó là lúc ta chết. Kỳ thật nàng không cần lãng phí nhiều thuốc nổ như

vậy, nhưng chính như nàng ta đã nói, nàng ta muốn khiến ta thịt nát xương tan,

không nhìn ra mặt mũi, cho nên mới chất thêm thuốc nổ ở đầu giường ta.



Ta nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, trong lòng

bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng và oán hận vô cùng.



Nếu không vì hắn, làm sao ta lại ra nông nỗi này?



Trong nháy mắt, ta rất hối hận, hối hận vì sao lại hồi

cung, vì sao lại bị quyền thế mê hoặc. Vì sự yêu thương chẳng hề tồn tại mà đẩy

bản thân lâm vào hoàn cảnh như thế, đáng giá sao?



Trong đầu ta, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tai chỉ

nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy những đốm

hoa lửa nhỏ văng tung tóe từ khe cửa chạy vào, lao thẳng về hướng giường ta.

Nỗi hận thù trong lòng ta càng ngày càng đậm, hoàn toàn quên bản thân mình vì

quá tham lam mới ký hiệp nghị cùng hắn, lại hận hắn dụ dỗ, lợi dụng mình!



Ta khẩn trương nhìn thấy kíp nổ cháy đến cây trụ trong

góc phòng, gói thuốc nổ đầu tiên liền nổ mạnh. Ta liều mạng giãy dụa, vẫn không

thể động đậy như cũ.



Ta không nghe thấy có người hô to trong sân: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở

đâu?”



Cũng không nghe thấy trong viện có tiếng đao thương

đánh nhau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba đường kíp nổ kia, thầm nghĩ mình giãy

dụa đấu tranh lâu như vậy, cuối cùng cũng phải chết sao?



Thẳng đến khi cửa lớn màu son bị người từ bên ngoài

dùng lực phá ra, bình phong lập tức bị người ta đẩy ngã, ta mới nghiêng đầu

qua.



Thân ảnh quay lưng về ánh mặt trời kia, chính là mối

hận trong lòng ta, Hạ Hầu Thần.



Lúc này, hi vọng muốn sống khiến ta quên mất tất cả

thù hận, chỉ kêu lên: “Hoàng thượng, mau cứu thần thiếp với, thuốc nổ sắp nổ

tung rồi!”



Hắn liếc mắt nhìn, thấy ta bị trói trên giường, vội

vàng định chạy tới cởi bỏ dây thừng trên tay ta, ta vội nói: “Hoàng thượng, dập lửa

trước đã!”



Ta ráng sức hất đầu về phía ngòi nổ đang cháy, nhìn

kỹ, đáy lòng lại lạnh buốt, hóa ra ngòi nổ kia vốn chỉ có một đường, đến nửa

đường, lại đột nhiên rẽ thành bốn đường, nhắm thẳng đến bốn trụ trong góc

phòng. Hạ Hầu Thần phi thân bay lên, tay nắm một thanh đao, đột nhiên chém về

phía một đường kíp nổ, chặt đứt đường dẫn lửa kia, nhưng ba đường khác vẫn đang

cháy xèo xèo như cũ, như một con rắn độc thè lưỡi trườn về phía trước, tấn công

vào đống thuốc nổ chất dưới chân trụ.



Ta tuyệt vọng nhìn ba đường lửa cháy kia, thấy hắn lại

vội vàng chạy về phía một mồi lửa khác, tiếp tục dùng đao chặt đứt, nhưng hai

đường còn lại, một đường cháy cực nhanh, chỉ còn dài khoảng một nén nhang, ta

gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó, kêu lên: “Hoàng thượng, mau chặt đứt chỗ này!”



Hắn lại không để ý tới ta, gấp gáp đi vài bước đến một

chỗ khác, vung đao lên liền chặt đứt.



Lúc này có quay lại, cũng đã trễ. Một tiếng nổ thật

lớn vang lên, ta hoảng sợ nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng gạch đá nứt

gãy, nóc nhà rầm rầm sụp đổ, mũi ngửi được mùi bụi đất tung bay, chợt cảm thấy

cái hông đột nhiên đau nhức vô cùng. Một trận đau đớn qua đi, ta mới dám mở to

mắt ra. Nhất thời, ta thấy không rõ lắm, qua vài giây, mới mơ hồ nhìn thấy tình

hình trong phòng. Hóa ra, cây trụ chống đỡ nóc nhà bị phá hủy, một bên nóc nhà

sụp xuống. Còn có một cây gỗ cực lớn đập lên người ta, chặn ngay giữa hông ta.

Hai tay ta vẫn bị trói ở đầu giường như cũ, giãy giụa một lúc lại cảm thấy dây

trói hơi lỏng ra, hóa ra lan can nơi đầu giường đã bị đập gãy.



Ta định đứng dậy, lại cảm thấy cái hông đau đớn vô

cùng, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ thấy bên hông ướt đẫm, dính ngấy đầy tay, không

cần nghĩ ngợi, ta cũng biết hông mình đã bị đầu nhọn của cây gỗ kia xuyên qua,

máu tươi ào ạt chảy ra.



Ta vội nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…”



”Trẫm

ở đây!”



Đôi mắt dần dần thích ứng, nhìn được trong bóng tối,

ta nhìn thấy hắn dựa vào bức tường cách đầu giường ta nằm không xa, vẫn không

nhúc nhích.



Ta thấy tình hình của hắn vẫn ổn, không có thương thế

gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoàng thượng, ngài tới đây giúp thần

thiếp với. Thần thiếp bị cọc gỗ đập trúng, ngồi dậy không nổi…”



Ta vừa cử động, liền đau đớn thấu tim gan, không tự

chủ được kêu ra tiếng. Hắn lại không hề tiến lên, vẫn dựa vào tường, nói: “Trẫm cũng không động

đậy được nữa, bắp chân bị xà nhà đè rồi. Nàng ráng đợi một chút, đừng sốt ruột,

Khang Đại Vi đang dẫn người ứng chiến với mấy tên cao thủ ở bên ngoài, sẽ nhanh

chóng tới đây.”



Ta đáp lại một tiếng, cảm giác phần eo giống như một

con suối, chất lỏng cuồn cuộn tuôn ra, rút cạn tất cả hơi ấm và sức lực trên

thân thể. Cả người dần dần lạnh như băng, nhưng thần trí ta lại vẫn tỉnh táo

như cũ. Giờ phút này, tình hình không khác gì cơn mưa tuyết một năm kia, ta

thực sự sắp chết sao? Cuộc đời ta sợ hãi nhất là cái chết, vì muốn sinh tồn

thậm chí không từ một thủ đoạn nào, không ngờ ta vẫn chạy không thoát khỏi vận

mệnh này.



Trước mắt giống như có một cơn mưa tuyết tung bay vô

cùng vô tận, những bông tuyết lành lạnh dính trên đỉnh đầu ta, trên thân thể

ta, khiến hơi ấm trên người ta mất hết, rét lạnh thấu xương. Ta đột nhiên hiểu

ra, không phải ta đang sợ chết, cảm giác sợ hãi này, là lo sợ phải một thân một

mình, trơ trọi ra đi, không có ai bên cạnh, không có chút ấm áp nào.



“Ninh

Vũ Nhu, Ninh Vũ Nhu, nàng đã đồng ý với trẫm rồi mà!”



Ta thở hổn hển một hơi nói: “Hoàng thượng, thần

thiếp phải đi trước một bước rồi. Hoàng thượng, nếu vết thương trên chân ngài

không nghiêm trọng, xin ngài tới đây ôm thần thiếp một cái…”



Nhưng hắn vẫn đứng dựa vào tường, thậm chí hoàn toàn

không thử di chuyển cọc gỗ đè trên chân, chỉ nói: “Trẫm không qua được.

Ninh Vũ Nhu, nàng kiên trì một chút đi, Khang Đại Vi sẽ mau chóng tới cứu chúng

ta.”



Ta đánh giá bốn phía một chút, ngẩng đầu lên nhìn trên

đỉnh đầu, chợt thấy trên đầu giường ta nằm, có một cây trụ lung lay sắp đổ, cứ

như sắp nện xuống, không khỏi cười khổ, “Hoàng thượng sợ tới đây, sẽ phải chôn

cùng thần thiếp chứ gì?”



Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Thần truyền tới, “Không sai, trẫm là
trước mắt, thì không thể suy xét quá nhiều.



Nghĩ đến ngày đó, hắn cho rằng mình là mục tiêu, bị

những cuộc tấn công khác chặn đường, sau đó mau chóng chạy tới đây. Chúng ta

hoàn toàn không ngờ, hoàng hậu lại dùng phương pháp điên cuồng như thế đẩy ta

vào chỗ chết.



Khác với trước kia, lòng ta cứ nghĩ mãi về hắn, không

còn ngờ vực, nghi kỵ; chỉ một lòng mong được gặp hắn. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng ngủ rồi

sao? Ăn uống có ngon miệng không?”



Tố Khiết cười đáp: ” Xin nương nương yên

tâm, hoàng thượng rất tốt.”



Chợt nghe có người ở sau lưng ta nói: “Nếu nàng đã muốn

biết, sao không chính miệng hỏi ta?”



Tố Khiết quỳ xuống hành lễ, nhất thời trên mặt đất quỳ

đầy người.



Ta nghiêng mặt trông qua, lại thấy hắn ngồi ở trên

chiếc ghế bằng gỗ lim chạm trổ, được hai thái giám nâng vào phòng ta.



Ngọn đèn lập lòe tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ

trên mặt hắn. Dung nhan hắn vẫn như cũ, đôi mắt lại sâu như đầm nước mùa xuân,

chăm chú nhìn về phía ta, không chuyển không dời.



Tháng bảy năm Khang Hựu, một tháng này phát sinh rất

nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là Thời gia liên quan đến tội lớn phản quốc mà

bị xét nhà, hoàng hậu vì tham dự mà bị định tội, phế truất, cộng thêm tội hãm

hại phi tần trong hậu cung nên bị ban tội chết. Nàng là vị hoàng hậu đầu tiên

trong các đời bị phán hình phạt nặng như thế. Nghe nói, sau khi nàng ta bị giải

vào Tông Nhân phủ, tiếp tục yêu cầu được mặc lụa mỏng tơ mềm, nếu như không

được, liền khóc nỉ non trọn đêm. Nàng thông qua tầng tầng truyền báo, trước

tiên xin được gặp mặt Hạ Hầu Thần. Hắn đã cực kỳ căm hận nàng, trốn tránh không

gặp, nàng liền báo tên ta, nói muốn gặp ta.



Vết thương nơi eo ta đã lành, đã có thể rời giường

thong thả đi lại, hơn nữa ở chỗ nàng, ta vẫn còn không ít nghi vấn chưa giải,

thấy hôm nay đẹp trời, liền bảo Tố Khiết Tố Tú đỡ, ngồi lên kiệu nhỏ, đi vào

trong ngục.



Đây là lần thứ ba ta đi vào đây. Nơi này vẫn như trước

kia, âm u ẩm ướt, không thấy mặt trời.



Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, nhưng nơi này vẫn đầy

mùi nấm mốc, cực kỳ âm u. Tố Tú phủ thêm áo khoác cho ta, đỡ ta đi chầm chậm về

phía trước. Từ xa, ta đã nghe thấy hoàng hậu nói sau song sắt: “Bầy nô tài các ngươi,

còn không mau mang son phấn tới cho bản cung, bản cung muốn thoa son!”



Có quan coi ngục khuyên: “Phạm phụ*** đã vào

ngục, còn để ý mấy chuyện này làm gì, nên ngoan ngoãn chờ đó, qua mấy ngày, có

thể về chầu trời.”



(

***Phạm phụ: Người phụ nữ phạm tội, tương tự phạm nhân.)



Nàng liền lạnh lùng nói: “Bản cung là hoàng hậu,

phạm phụ cái gì, người đâu, vả miệng cho bản cung!”



Ta nghe lời nàng nói, dĩ nhiên thần trí nàng đã mơ hồ,

liền đi vài bước tới trước song sắt. Quan coi ngục thấy ta đi tới, thở dài nhẹ

nhõm một hơi. Ta hỏi: “Sao nàng lại ra nông nỗi này?”



Quan coi ngục liền nói: “Nương nương, lúc nàng

vừa vào đây, thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng ăn cơm tù mấy ngày, cả người liền

rất ngứa không ngừng gãi, còn yêu cầu chúng thần đổi áo tơ mềm mại, lại muốn

son phấn gì đó. Chúng thần tất nhiên là không thèm để ý, nhưng mấy ngày gần đây

nàng càng lúc càng ồn ào, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, cho rằng nơi này vẫn là

hoàng cung…”



Ta khoát tay áo, cho các nàng lui ra, tự mình đi đến

trước song sắt. Chỉ thấy nàng ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược,

đang chải đầu, mái tóc đen nhánh sáng bóng tuy không có trâm cài giữ lại, vẫn

bóng loáng mượt mà chảy xuống, trên người mặc áo tù. Ta vốn tưởng rằng mình sẽ

gặp một nữ tử nhếch nhác rối bù, không ngờ nàng vẫn đoan trang như trước, giống

như người vừa mới kêu gào cuồng loạn kia, không phải là nàng.



Ngoại trừ hốc mắt hơi ửng đỏ, nàng cũng không còn chỗ

nào bất ổn. Ta nhẹ giọng kêu: “Hoàng hậu, thần thiếp tới thăm ngài.”



Nàng ngẩng đầu lên, cực kỳ tao nhã buông lược

xuống: “Ngươi

tới, có mang theo son phấn cho bản cung không?”



Nàng mới mở miệng, ta liền biết thần trí nàng đã không

còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý nghĩ muốn bảo trì vẻ đoan trang hiền thục khắc sâu

trong lòng, nàng chỉ một lòng nghĩ đến son phấn.



Hạ Hầu Thần lợi dụng danh nghĩa Cao Xương quốc tiến

cống son phấn cực phẩm, kỳ thật trong đó có một lượng Ngũ Thạch Tán cực nhỏ.

Chất độc sẽ từ miệng mũi xâm nhập vào cổ họng, tiến vào trong phổi, khiến người

ta càng dùng càng nghiện, nhưng lại có thể khiến làn da người ta vô cùng trơn

mềm, như da thịt trẻ con, mặt càng bóng loáng như trứng gà bóc, quần áo hơi thô

một chút mặc lên người, liền cảm giác thấy vô cùng ngứa ngáy.



Nhưng ai có thể đoán ra đây cũng là tác dụng của Ngũ

Thạch Tán? Cao Xương quốc vốn là nước nhỏ, chuyên trồng hoa hồng, đồ vật mang

đến tiến cống, tự nhiên đều là hàng tốt, hơn nữa hương vị đặc biệt, khiến cả

mặt thơm phức, nàng chỉ cho rằng đó là mùi thơm son phấn, không cần Hạ Hầu Thần

phải lên tiếng tán thưởng, chỉ ánh mắt hắn ngầm thưởng thức, sẽ khiến nàng tiếp

tục sử dụng để lấy lòng hắn.



Nhìn thấy hoàng hậu như thế, ta thầm nghĩ, hại nàng,

ngoại trừ gia tộc của nàng, đó là tình ý nàng dành cho Hạ Hầu Thần.



Nàng đã không nhận ra ta, dù ta có hận cũng không còn

ý nghĩa gì nữa, rời khỏi nhà tù, vừa tiến vào ánh sáng mặt trời, liền cảm thấy

vô cùng chói mắt, lại nhìn thấy trong vầng sáng rực rỡ kia, Hạ Hầu Thần và

Khang Đại Vi đang đứng chờ trước hành lang đỏ rực(3).



Chân hắn đã dần dần khôi phục, mặc dù còn phải chống

gậy, vẫn có thể đứng thẳng thật lâu. Dù vậy, toàn thân hắn vẫn tỏa sáng, khói

mù không thể che lấp hào quang vạn trượng, tuy rằng khi hắn ngoan độc cũng

khiến người ta phải rùng mình.



Nhưng ta nghĩ, chẳng phải bản thân ta cũng như thế

sao?



Ta còn đòi hỏi gì hơn?



(1)Chuồn chuồn kim:↑



(2)Giường cổ Trung Quốc, hai đầu có hai thành giường,

bốn góc có bốn cột, có nóc giường. Thường được chạm rỗng, sau đó phủ thêm màn,

chăn gấm. Trong hoàng cung thì được khắc hoa văn hình rồng.↑



(3)Hành lang sơn đỏ:↑