Thượng Cung

Chương 47 :

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ ngói xanh này, bị một

đám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Ta thờ ơ lạnh nhạt với những kẻ khom

lưng uốn gối trước mặt ta, nhưng vừa xoay lưng lại, đã thay đổi vẻ mặt, hoặc

sau lưng ta thì ngấm ngầm đấu đá, nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơn

cả người thân. Mà ta, đã nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nó

với mẫu hậu. Hiển nhiên bà vô cùng hưởng thụ, cũng rất chiều chuộng ta, chưa

bao giờ nghĩ sẽ dùng những đứa bé do phi tần khác sinh ra thay thế ta.



Chỉ có một lần, suýt tý nữa ta đã bị thay thế, Vân quý

nhân —— đường muội bên họ ngoại của mẫu hậu có bầu, cũng sinh ra hoàng tử.



Lúc đó ta còn nhỏ, cho rằng chỉ cần ta nghe lời mẫu

hậu, dỗ bà như người ta dỗ ta, bà sẽ không vứt bỏ ta.



Bản lãnh hạng nhất mà ta học được trong hoàng cung, đó

là nhìn sắc mặt đám cung nhân. Từ sau khi đứa con của Vân quý nhân ra đời, ta

liền phát giác sắc mặt đám cung nhân dần dần thay đổi, cách đối xử với ta, cũng

lạnh nhạt hơn rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đã bắt đầu có

suy nghĩ gian dối.



Ta biết một khi người trong cung có suy nghĩ gian dối,

liền rất khó quay đầu, đám cung tỳ đã như vậy, mẫu hậu cũng thế.



Sống lâu trong cung, ta đặc biệt nhạy cảm với những

việc này, ta không thể không âm thầm suy nghĩ kế sách.



Ta là thái tử, phụ hoàng còn sống, chỉ là thân thể

không được tốt, triều chính bị Thượng Quan thái sư thâu tóm. Phụ hoàng đối xử

với ta rất tốt, thật lòng thương yêu ta, cho nên, ta vẫn có rất nhiều đặc

quyền. Ta liền từ từ xin phụ hoàng vài thứ, có lúc là một ít tiền bạc, có lúc

là xin được ra ngoài cung du ngoạn, có lúc lại một tòa nhà ở nơi nào đó ngoài

cung. Ta ở bên ngoài chơi đùa thật sự phóng đãng, dạo thanh lâu, uống rượu mạnh,

mỗi lần hồi cung đều say bí tỉ.



Điều này cũng làm cho mẫu hậu thay đổi cái nhìn, đưa

tới không ít rượu ngon do Tây Vực sản xuất, ta đều nhận lấy.



Địa vị của ta vì vậy mà được củng cố hơn một chút.



Tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng có thân phận thái tử, nên

cũng có không ít cung tỳ nghĩ hết cách muốn bò lên. Ta cũng đón nhận từng

người. Kỳ thật, tư vị chẳng hề hay ho gì, về sau cũng được một chút vui thú.

Nhưng ta lại sớm mất đi hứng thú với thân thể của các nàng.



Bệnh của phụ hoàng dần dần trầm trọng, làm thế nào

cũng không chuyển biến tốt đẹp được, Thượng quan thái sư cũng bắt đầu tùy tiện,

liều lĩnh hơn, mà ta, lại càng thêm phóng đãng hoang đường, cả ngày không phải

mỹ nữ thì là rượu ngon.



Người trong gia tộc Thượng Quan từ từ được thăng chức,

phi vị của Vân quý nhân cũng thăng lên theo. Mẫu hậu cũng không vội vã đổi thái

tử, đám người trong cung cũng bớt kỳ quái đi một chút.



Phụ hoàng thấy cứ như vậy không phải là cách hay, liền

phái Khang Đại Vi đi theo ta. Dường như phụ hoàng hiểu được nỗi khổ của ta, có

một ngày lúc ông tỉnh táo, liền nói: "Hoàng nhi, những người khác con

có thể không tin tưởng, nhưng có thể tin Khang Đại Vi, hắn sẽ thay ta bảo vệ

con."



Ta chú ý thấy lần nói chuyện này, phụ hoàng không dùng

chữ "Trẫm" vô dụng ngăn cách tình cảm cha con kia, mà giống như một

người phụ thân chân chính, ta liền tin tưởng ông ấy. Dần dần để Khang Đại Vi đi

làm một ít chuyện mà ta không tiện xử lý, ví dụ như quản lý việc kinh doanh của

mấy cửa hàng bên ngoài, kiểm kê tiền bạc, dùng danh nghĩa phú thương phương Bắc

mua hàng hóa ở phía Nam sau đó vận chuyển lên phương Bắc, lại vận chuyển hàng

hóa từ phương Bắc xuống phía Nam bán, còn mở không ít cửa hiệu. Ta ở trong

triều đình, những thứ ta biết chung quy luôn nhiều hơn người bên ngoài, cho

nên, dần dần cũng có chút thành tựu, ta liền sai người đúc một cái nhẫn, làm

thành hình dạng con dấu, ký kết hiệp định với các tiền trang, dùng nó để điều

động tiền bạc.



Đã có tiền bạc, ta liền bắt đầu thu mua người, từ các

nơi, thu thập những đứa trẻ nghèo khổ, mua chúng về, đào tạo chúng. Bọn họ chỉ

có mình ta là chủ tử, không còn lựa chọn nào khác, cho nên lòng trung của bọn

họ hơn xa đám cung tỳ trong cung.



Nhưng bề ngoài, ta vẫn là một thái tử hoang đàng như

cũ. Trong cung cũng có không ít cung tỳ tham vọng, ta liền để cho các nàng như

nguyện, sau khi sủng hạnh, phong cho một cái danh hào bậc thấp rồi buông tay để

các nàng đấu đá. Trong cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm như thế,

sẽ dần dần bị cô lập, chỉ khi để các nàng đấu đá nhau, vì tranh giành sự sủng

ái của ta, các nàng sẽ không ngừng truyền các loại tin tức vào trong tai ta.



Kỳ thật, sống lâu trong cung, cũng rất tốt. Các nàng

giống như những con cờ, mặc ta chi phối xếp đặt, các nàng đã hãm sâu vào trong

đó, thì không có cách nào thoát ra được nữa.



Ta đem những bản lĩnh học được từ các nàng, sau khi

thêm thắt thay đổi, lại áp dụng với mẫu hậu, ta liền thành một thiếu niên chỉ

biết ăn nhậu chơi bời, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu.



Mà lúc này, đứa con của Vân quý nhân dần dần lớn lên,

xuất thân của Vân quý nhân cũng cao quý như mẫu hậu, đều xuất thân từ Thượng

Quan gia, liền bắt đầu vô lễ.



Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ cần có chút uy

phong, liền không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt.



Rất nhanh, trong cung liền chia thành hai phái, điều

khiến người ta buồn cười là, đội ngũ của hai phái này đều toàn là người của

Thượng Quan gia.



Ta có thể tìm cách sinh tồn trong chật vật.



Lúc thân thể phụ hoàng khá hơn, liền tấn phong cho Vân

quý nhân thành quý phi. Mẫu hậu không thể phản đối, bởi vì Vân quý nhân vốn là

đường muội của bà, đều là người một nhà. Hơn nữa, Vân quý nhân vốn là do mẫu

hậu yêu cầu cho tiến cung, Vân quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, tự nhiên phải được

tấn phong.



Đứa trẻ có mẹ ruột bảo vệ cũng khác, có chút ngạo

nghễ.



Không thể so sánh với ta, từ nhỏ đã biết xem sắc mặt

của người ta, thậm chí còn nhận biết sắc mặt của người bên cạnh, bằng không bọn

họ sẽ mang cơm thừa canh cặn cho ta.



Cho nên, tuy rằng đệ đệ tư chất thông minh, lại ỷ lại

vào mẫu thân của hắn nhiều hơn mẫu hậu, càng xa lánh mẫu hậu, không bằng ta, vô

cùng ỷ lại vào mẫu hậu, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.



Phụ hoàng thấy Nhị hoàng tử thông minh, mà ta thì

phóng đãng bừa bãi, liền vài lần đề nghị đổi thái tử với mẫu hậu, không ngờ lại

bị mẫu hậu phản đối mãnh liệt, thế là sống chết mặc bây.



Ta vô tình biết được, trái tim không khỏi cảm thấy

nguội lạnh, tạo thành khúc mắc trong lòng, bị Khang Đại Vi phát hiện, dẫn theo

ta đến trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói với ta: "Đứa trẻ đáng

thương, ta làm vậy là muốn bảo vệ con đó."



Lại nói, "Tất cả mọi chuyện về con, ta đều biết,

ta là một phụ hoàng vô dụng, không thể bảo vệ giang sơn này. Kế tiếp, chỉ có

thể trông cậy vào con, nhớ kỹ, đừng làm con rối của người ta, hãy thay phụ

hoàng trông coi giang sơn này."
quyền thế và ích lợi.



Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ta và hoàng hậu

đã có thời chân thành thâm tình như thế, đến cuối cùng ta vẫn âm thầm bày kế,

muốn lấy tánh mạng hoàng hậu, trong suy nghĩ của nàng, nếu nàng không còn chỗ

hữu dụng, sẽ rơi vào cùng một dạng kết cục như hoàng hậu.



Nhưng làm sao nàng biết được, nàng và hoàng hậu không

giống nhau. Hoàng hậu không phải nữ nhân mà ta mong muốn, chỉ có nàng mới phải.



Nhưng nàng lại không hề hay biết điều đó, lúc ở bên

ta, càng thêm phần cẩn thận dè dặt và e ngại. Cái biểu tình tuy ở bên cạnh ta,

nhưng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn khiến người ta nhìn mà giận sôi.



Sau việc Ninh Tích Văn, nàng cũng thay đổi cách nhìn

về ta, nhưng ta nhìn thấy rõ ràng, sự sợ hãi trong lòng nàng vẫn chưa biến mất,

ta nghĩ nếu như không phải quyền thế hấp dẫn nàng, rất có thể nàng sẽ giống như

lần trước, biến mất không còn tung tích?



Ta và nàng càng phối hợp ăn ý tại phương diện nào đó,

sự mất mát trong lòng càng sâu thêm. Đến lúc nào nàng mới hiểu được lòng ta,

mới trao trái tim nàng cho ta đây?



Đến cuối cùng, ta lợi dụng địa vị chí cao vô thượng mà

nàng khao khát để dẫn dụ nàng, thông minh như nàng, một lần này lại không hiểu.

Có lẽ, nàng không muốn hiểu hoặc có lẽ, nàng quá hiểu, biết rõ những nguy hiểm

và tuyệt vọng mà vị trí kia mang tới.



Cho nên, nàng không cầu.



Nhưng thái độ này, lại làm cho ta không biết phải làm

sao, nếu như thế, ta còn có chỗ nào có thể hấp dẫn được sự chú ý và ánh mắt của

nàng nữa đây? Nếu như vinh quang ta ban cho nàng đã đạt đến đỉnh điểm, đôi mắt

nàng sẽ không còn lấp lánh vì ta nữa, tuy rằng, trên thực tế cũng chưa hề vì ta

mà tỏa sáng.



Ta rất sợ, đến lúc đó, ta sẽ lại trở thành cậu bé âm

thầm rình trộm tại Ninh phủ, chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.



Tuy rằng ta có thể đụng chạm đến thân thể của nàng,

lại vĩnh viễn không thể chạm tới nội tâm nàng.



Khang Đại Vi biết hết tất cả mọi chuyện giữa ta và

nàng, khuyên ta: "Chỉ cần tận tâm tận lực, sẽ có một ngày nàng ấy hiểu

ngài."



Ta không biết phải làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế

tắc giữa ta và nàng, mà lúc này, Thời gia rục rịch, ta đành phải buông việc này

xuống, chuyên tâm đối phó Thời gia. Lúc trước khi ta và Thời gia lập hiệp nghị,

ta đã biết, hành động của ta là đang cửa trước chống hổ, cửa sau dẫn sói, nhưng

không làm như thế, ta có thể làm thế nào đây?



Thời gia và Thượng Quan gia là cùng một loại, đều là

gia tộc hung ác tàn bạo, những thứ ta trả giá không thể thỏa mãn bọn họ, kết

quả cuối cùng, cũng giống Thượng Quan gia, cá chết lưới rách.



Nhưng đây cũng là kết cục ta mong đợi, chỉ có thừa dịp

thế lực nó chưa lớn mạnh giải quyết triệt để trước, mới không khiến triều đình

thương gân động cốt.



Nhưng ta không ngờ, mục đích của Thời gia lại không

phải là ta, mà là nàng. Chờ ta hiểu ra, nàng đã rơi vào hiểm cảnh, khi ta dẫn

người nhảy vào trong sân, tìm khắp chung quanh mà không thấy nàng, nỗi tuyệt

vọng trong lòng khiến ta nổi cơn điên. Rốt cuộc nghe được tiếng gọi mỏng manh

của nàng trong chính sảnh, ta liều lĩnh chạy vào, mà lúc đó đám người Khang Đại

Vi lại bị một nhóm cao thủ bao vây.



Lúc ta xông vào, nhìn rõ tình hình trong phòng, nàng

bị người ta trói trên giường, mà bốn đường dẫn lửa xèo xèo chạy tới bốn cây

cột, điều này làm cho ta không tự chủ được lạnh cả người, tựa hồ thấy nàng tiêu

tán như mây khói. Nàng nhìn ta, lần đầu tiên trong mắt chứa đầy sự ỷ lại, không

có tạp chất gì khác.



Ta cũng không suy nghĩ được gì nữa, vội vàng cầm đao

nhỏ, chặt đứt hai đường dẫn lửa, vừa mới chặt đứt kíp nổ nối với đống thuốc nổ

dưới đáy giường nàng, ầm một tiếng, một đường khác đã nổ tung, một góc nóc nhà

sụp xuống, ta nhìn rõ có một mảng tường không chống đỡ nổi nữa, nếu như nó sập

xuống, sẽ vừa vặn đè lên trên giường nàng, ta vội vàng chạy qua dùng lưng chống

đỡ, chỉ hi vọng Khang Đại Vi có thể tới giải vây mau một chút.



Nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo vệ nàng, cố được

đầu này liền không cố được đầu kia. Ta tận mắt nhìn thấy một cây trụ nhà bằng

gỗ nện lên ngang hông nàng, đau đến nàng thở nhẹ một tiếng.



Nàng vẫn im lặng chịu đựng, dù vậy, nguyện vọng cuối

cùng chỉ là xin ta ôm nàng một cái. Có trời biết lúc ta nghe nàng nói như thế,

trong lòng ta vui sướng biết bao nhiêu, cuối cùng nàng đã xếp ta ở vị trí đầu

tiên.



Nhưng ta có thể cảm giác được mảng tường sau lưng lại

chậm rãi rung chuyển, nếu ta động đậy, bức tường này sẽ sập xuống, vừa vặn đè

lên giường nàng.



Ta cảm giác được ngữ khí nàng dần suy yếu, không còn ý

chí muốn sống, ta biết vết thương của nàng thật sự quá nặng, sợ là không cố

được. Giờ khắc này, trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, ta biết, nếu như ta bỏ qua

thời điểm này, sẽ đau khổ hối hận cả cuộc đời.



Chung sống với nàng lâu ngày, ta cũng phần nào hiểu

được tính cách của nàng, liền dùng lời nói để kích thích nàng, thổi bùng sự tức

giận và ý chí chiến đấu của nàng. Quả nhiên nàng đã trúng kế, nhờ vậy miễn

cưỡng chống đỡ, không chìm vào hôn mê.



Lúc này, cuối cùng Khang Đại Vi cũng dẫn người đuổi

tới đây, khi ta nói mấy chữ " Cứu nương nương trước..."

ra, ta nghe thấy sự ngạc nhiên và bất ngờ trong giọng nói của nàng.



Nhưng ta cũng không còn tâm tình thưởng thức sự quan

tâm khó khăn lắm mới có được này, ta cảm nhận được mảng tường đang chậm rãi đổ

xuống, ta vội vàng hạ lệnh kêu Khang Đại Vi cho người mang nàng ra.



Ta biết Khang Đại Vi sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta,

hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng trở vào cứu ta, nhưng nếu như đảo ngược lại, thì

chưa chắc.



Khang Đại Vi chưa nhìn ra chỗ không ổn, cho rằng ta

không có trở ngại gì, quả nhiên đã phái người tới mang nàng ra. Ta thở nhẹ ra

một hơi, nghe thấy nàng ở bên ngoài kêu to: "Hoàng thượng, mau đi cứu

hoàng thượng."



Ta nghĩ thầm: cuối cùng nàng đã đặt ta ở trong lòng,

nếu như thế, dù muốn ta chết vì nàng, cũng rất đáng phải không?



Ta và nàng, nhìn như phong quang chói mắt, kỳ thật chỉ

là hai động vật dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau trong đêm đông giá rét mà

thôi.



Khi ta được Khang Đại Vi cứu ra ngoài, nhìn thấy vẻ

vui mừng khôn xiết trên gương mặt nàng, đôi mắt nàng tỏa ra hào quang lóa mắt,

ta bỗng nhiên cảm thấy bầu trời cũng xanh hơn.



Hóa ra điều ta mong ước, chỉ là như vậy mà thôi.