Thượng Đế Phù Hộ

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Người này có thể bỉ ổi đến mức độ nào chứ?



Vấn đề này trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, ngay cả thời điểm tôi biết Phương Bạch Lâm vẫn luôn phản bội mình cũng chưa từng nghĩ tới.



Thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi đã tự nói với bản thân nhiều lần rằng tất cả đều là hiểu lầm.



Chỉ là do tôi hiểu lầm Phương Bạch Lâm, chỉ là vì hắn chưa từng cảm thấy quan hệ giữa chúng tôi là tình yêu, cho nên hắn cũng không cần thủ tiết vì tôi.



Quan hệ giữa chúng tôi không phải là một với một, chẳng qua là do tôi đơn phương xác nhận tình cảm.



Tôi tự thôi miên mình rất tốt, khi nghe được Lương Kỳ nói Phương Bạch Lâm có rất nhiều tình nhân cùng một lúc, lòng tôi một chút cũng không gợn sóng.



Không cần phải vì hắn mà rung động nữa, tim tôi đập chỉ vì chính mình.



Nhưng khi tôi biết trong tay hắn có video ân ái của chúng tôi, tôi thật sự hoảng sợ.



Hắn quay khi nào?



Quay ở nơi nào?



Tôi đối với chuyện này không hay biết gì cả.



“Anh không biết chuyện này?” Lương Kỳ nhìn tôi cau mày.




Tôi lắc đầu một cái, xác thực chưa từng nghĩ.



“Không cần.” Tôi nói. “Sự trả thù tốt nhất cho một người là loại bỏ hắn hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình, nếu như luôn cùng một người dây dưa không dứt thì sẽ vĩnh viễn không có cuộc sống của chính mình.”



Tôi hiểu rất rõ rằng dây dưa với quá khứ là vô nghĩa, sống một cuộc sống của chính mình mới chính là điều tôi nên làm.



Nhưng hiển nhiên Lương Kỳ không nghĩ như vậy.



Nàng nói: “Cũng là bởi vì các người đều nghĩ như vậy nên hắn mới có thể tiếp tục tiêu sái.”



“Có lẽ vậy, thế nhưng điều đó không liên quan đến tôi.”



“Anh có chắc là không liên quan gì đến anh không?” Tôi nghe thấy âm thanh Lương Kỳ nghiến răng. Nàng nói, “Video sex của anh vẫn nằm trong tay hắn. Ai biết tên điên này sẽ làm gì.”



Nàng nói đúng, lần này, tôi không nói gì nữa.



“Đoạn Cẩm, anh không định thay đổi tình trạng hiện nay sao?”



Tôi thực ra đối với cuộc sống trước mắt của mình mặc dù không thể nói hài lòng, nhưng cũng không cảm thấy có gì không tốt.



Lương Kỳ lại nói: “Tôi cảm thấy anh nên làm gì đó, hoặc là chúng ta cùng nhau làm gì đó.”



Ngày đó gặp Lương Kỳ cũng coi như một bước ngoặt đời tôi, nếu ngày đó tôi quả quyết hơn một chút cự tuyệt nàng thì sau đó cũng không đến nỗi lại bị vướng vào thế giới của Phương Bạch Lâm.



Cho nên mới nói, tất cả cảnh ngộ gặp phải đều chỉ có thể tự trách bản thân, bởi mỗi một quyết định bạn làm ra đều sẽ thay đổi cuộc sống của bạn.



Tôi đã hiểu điều này rất rõ ràng nhưng tôi không cách nào ngăn mình khỏi bị mắc kẹt vào đó một lần nữa.



Tôi hỏi Lương Kỳ: “Cô định làm gì?”