Thương Em Vào Lòng

Chương 26 :

Ngày đăng: 19:55 18/04/20


Quân Khải chỉ cảm thấy ánh mắt Dư Hạc nhìn mình khiến anh rung động, làm cho cả người anh chợt nóng lên, anh che giấu quay đầu đi, ánh mắt hơi trốn tránh.



“Sao vậy, mặt anh đỏ.” Dư Hạc nhịn không được trêu một câu.



Giản Quân Khải nghe vậy trở mình xem thường, “Đừng khiêu khích anh nha ! Bằng không anh ăn…”



Những lời này là anh theo bản năng thốt ra, đến khi nói xong mới nhận thấy không ổn, định kiếm chủ để khác để cho qua chuyện này thì…



“Anh…” Dư Hạc cắn môi, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng đỏ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Quân Khải, đôi mắt sáng ngời mịt mù, tựa hồ tràn ngập mê muội cùng bối rối.



Hồi lâu sau, cậu mới giống như chấp thuận thở dài, “Nếu anh muốn, vậy… cũng được.”



Quân Khải cả người ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nhìn cậu.



“Em a !” Qua hồi lâu, Quân Khải mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cúi người hôn lên đôi môi hơi tái nhợt của Dư Hạc, ôn nhu ma sát liếm láp. Lần này, Dư Hạc cũng đã bắt đầu trúc trắc đáp lại. Cứ như đã chờ đợi từ lâu, Quân Khải thật cẩn thận thử chừng, vì để cho người trong lòng thả lỏng thân thể, anh nhẹ nhàng mở từng cúc áo, sau đó vuốt ve thân mình Dư Hạc bên dưới lớp quần áo…



Mùi hương trên người Quân Khải đối với Dư Hạc rất quen thuộc, bọn họ đã ngủ cùng giường mấy tháng nay, Dư Hạc sớm đã quen với nhiệt độ cơ thể và hương vị trên người Quân Khải.



Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, ***g ngực dâng tràn sự chua xót và thỏa mãn.




Dư Hạc lông mi run rẩy, nhưng vẫn mang theo ý cười nhìn anh.



Vì thế Quân Khải rốt cục cũng nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên, một tay anh trên lưng Dư Hạc vuốt ve lên xuống, hạ thân thì để trước huyệt khẩu khiêu khích vòng vo, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng vào trong tai cậu.



“Làm gì phải nhắm chặt mắt thế, em không muốn nhìn mặt anh sao ?” Trong giọng nói Quân Khải mang theo chút ủy khuất, anh biết tiểu Hạc hiện tại rất khẩn trương, đó cũng là vì vừa rồi anh đang làm giữa chừng thì bỏ đi, nhưng mà tiểu Hạc lại “cố tình” quyến rũ anh như thế, cậu chắc chắn sẽ trả giá vì hành động của mình !



Dư Hạc khẽ run lên, rốt cục cũng mở mắt nhìn anh, mặt lập tức đỏ lên. Vừa rồi nhắm mắt còn có thể áp chế phần nào, bây giờ nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng mang theo ba phần ý cười, bảy phần bỡn cợt của Quân Khải, nhất thời không kiềm được mà nóng người lên.



Quân Khải lúc này mới với tay lấy thứ đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường qua, nhẹ nhàng vẽ loạn sau huyệt của Dư Hạc. Tuy rằng anh lúc này đã khô nóng cả người, từng cơn từng cơn tê dại truyền xuống phía dưới, nhưng anh vẫn cẩn thận tỉ mỉ bôi trơn giúp Dư Hạc. Từng ngón một chậm rãi khiến cho cậu thả lỏng, cho đến khi Dư Hạc thở dốc liên tục, lúc này mới đem phân thân sưng nóng thẳng tiến vào huyệt khẩu.



Dư Hạc lập tức thét lên, đau đớn co rút “Shh” một tiếng.



Quân Khải nghe cậu la mà cả người run lên, cảm thấy hạ thân càng thêm cương cứng, nhưng giờ mới đi vào được một nửa, lẽ nào phải rút ra. Anh cố gắng áp chế xao động trong lòng, thương tiếc lau lau mồ hôi trên mặt Dư Hạc, “Đau không ?”



“Đau.” Dư Hạc nhỏ giọng trả lời, sau đó mỉm cười, “Có điều em chấp nhận.”



Nụ cười mang theo hương vị phiếm tình tức khắc khiến Quân Khải mất đi mọi lý trí, anh từng tấc từng tấc đem vật cứng của mình đưa vào, sau đó hơi dừng một chút, đợi cho Dư Hạc có thể điều hòa hô hấp lại một chút mới chậm rãi trước sau hoạt động.