Thương Em Vào Lòng

Chương 28 :

Ngày đăng: 19:55 18/04/20


“Em đã nói không cần.” Dư Hạc mím miệng, hơi nhếch môi cười.



Chỉ vì Quân Khải đối xử với cậu quá tốt, cho nên luôn khiến cậu sinh ra một cảm giác không thực, khiến cậu lâu nay cảm thấy có chút thua thiệt. Chính vì vậy, vào những lúc anh giúp đỡ cậu hết mình, cậu vẫn luôn hy vọng mình có thể ít nợ Quân Khải hơn. Chỉ có như thế, mới cho Quân Khải thấy được, cậu cũng là một người có lòng tự trọng rất cao.



Mặc dù thật ra cũng không nhất thiết.



Ngày hôm sau, Giản Quân Khải quyết định cùng Dư Hạc đi mua điện thoại di động.



Khi bọn họ đến sảnh đại lý, Dư Hạc vẫn theo bản năng hơi kháng cự với những nơi đông đúc ồn ào như thế này, cậu hơi hơi nép vào sau Quân Khải, một tay khẽ túm tay áo anh, cau mày không nói lời nào.



“Sao vậy, em không đi nổi ?” Dáng vẻ hiện giờ của Dư Hạc thật sự khiến Quân Khải có chút không nhịn được cười, “Trước kia đi mua máy tính em đâu giống bây giờ a !”



Quân Khải nhẹ nhàng cười cười, sau đó xoa xoa tóc Dư Hạc.



Theo quan điểm của Dư Hạc, di động chỉ cần có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn là được, nhưng Giản Quân Khải thì cứ đặt vấn đề về chất lượng, giá cả này kia. Tìm thật lâu mới rốt cuộc mua di động xong, Quân Khải lại lôi kéo Dư Hạc đến shop quần áo.



“Trước đây không phải đã mua mấy món rồi sao ?” Dư Hạc mấy máy môi.



“Mua thêm vài món cũng không vấn đề !” Không hiểu sao, việc chọn lựa quần áo rồi cho Dư Hạc thử từng thứ từng thứ cho anh xem luôn khiến anh đặc biệt thỏa mãn.



Chọn được vài món tương đối hợp người Dư Hạc xong, anh nhét đống quần áo vào ngực cậu, “Vào thử đi !”




“Chào cháu, Quân Khải ở nhà đã từng đề cập tới cháu nhiều lần, lúc nó sắp chuyển trường đến Bắc Kinh, nó còn nói, nếu không chuyển tới trường cháu học, nó thà rằng một mình ở lại Chiết Giang.!” Nói xong ông hiếm thấy lộ ra một cái mỉm cười, “Quân Khải, hôm nào đưa bạn con đến nhà chúng ta chơi một chút.”



Tâm tình hiện tại của Giản Quân Khải đang dậy sóng mãnh liệt, anh xoay người nhìn Dư Hạc, biểu tình trên mặt Dư Hạc là cực kì khiếp sợ, mắt cậu lóe lóe, rồi rất nhanh cúi đâu, vì thế Giản Quân Khải cũng không thấy rõ mặt của cậu nữa.



Quân Khải cắn cắn môi, “Con đã biết, vậy bọn con đi trước, ba với dì từ từ dạo.”



Anh đang theo thói quen định trả tiền quần áo giúp Dư Hạc, nhưng lại phát hiện cậu đã yên lặng đến một bên trả tiền rồi.



“Được, chúng ta đi đây.” Giản Hành Tri gật đầu, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị cao ngạo. Lưu Lỵ Lỵ hướng về anh cười gật gật đầu, xoay người cùng đi với Giản Hành Tri.



“Không để anh trả tiền một lần sao ?” Giản Hành Tri vừa đi, Quân Khải liền chớp mắt trông mong tiến đến bên người Dư Hạc, hai mắt lóe sáng nhìn cậu.



Dư Hạc xoay người lại nhìn anh, mặt không chút thay đổi, “Không cần, mua một bộ quần áo em vẫn đủ tiền.”



Quân Khải ngượng ngùng cười cười, không nói gì. Sớm biết thế sẽ không giúp Tiểu Hạc chọn đồ đắt tiền như vậy, trong lòng em ấy nhất định đang đau muốn chết đi. Phải biết là, mấy món quần áo vài hôm trước em ấy tự mua đều là những hàng bán vỉa hè chỉ có mấy chục đồng.



“Đau lòng không ?” Nụ cười của Quân Khải có chút chột dạ.



“Mấy ngàn đồng đối với trước kia là đủ để em sống hơn nửa năm.” Dư Hạc nghiêm trang nói, nhưng thật ra cũng không biểu cảm gì đặc biệt. Thế nhưng Quân Khải lại ghét nhất chính là bộ dáng mặt không chút thay đổi này, Dư Hạc như vậy luôn sẽ khiến anh nghĩ đến hồi kiếp trước, trong lòng thấy khó chịu.