Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 103 : Chủ nhân trong lâu

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Kiệu đỏ thẫm, rèm đỏ tươi.



Đỏ rực hơn cả nhụy mai nở rộ.



(Nhưng bên trong thật sự là y sao?)



(Y thật sự chưa chết sao?)



(Y thật sự ở trong đó sao?)



(Y vẫn còn bệnh nặng sao?)



Mặc dù Địch Phi Kinh vẫn chưa nhìn thấy nhân vật truyền kỳ đã trở thành thần thoại kia, nhưng trông thấy chiếc kiệu này và màu sắc của nó, đã gợi nên tưởng tượng vô hạn, truyền kỳ vô biên, ảo mộng vô tận.



Y nhìn thấy chiếc kiệu này, ngoại trừ thở dài một tiếng, còn đột nhiên sinh ra một loại xung động khát máu hiếu sát, hận không thể lập tức đánh nát chiếc kiệu này mới có thể cam lòng, lại bất chợt sinh ra một sự sùng kính chí cao, giống như muốn quỳ xuống bái lạy.



Người trong kiệu này, cả đời chưa từng biết đến cảm giác khỏe mạnh, thân thể của y giống như sinh ra để chịu khổ, ý chí cũng như vậy. Càng chịu khổ, y dường như càng kiên cường hơn, càng kiên định hơn. Lúc còn tại vị, không ai có thể thể đánh bại y, cho dù là lúc suy sụp, vẫn không ai có thể thay thế được y.



Lôi Thuần vẫn mang theo vẻ ngạc nhiên, vừa khâm phục vừa nghi hoặc hỏi:



- Lại bị huynh đoán trúng rồi. Huynh làm sao biết được?



Địch Phi Kinh lại giống như sóng lớn không kinh, đáp:



- Ta đoán.



Lôi Thuần vừa kính phục vừa hâm mộ, hé miệng cười nói:



- Muốn đoán cũng phải có cơ sở chứ.



Địch Phi Kinh lại cúi đầu xuống, chỉ lạnh nhạt nói:



- Không sai, có hai cơ sở để suy đoán, một là lý luận, hai là trực giác.



Lôi Thuần cảm thấy hứng thú hỏi:



- Trực giác? Ngươi chỉ dựa vào cảm giác?



Địch Phi Kinh lại nhìn viên pha lê treo trước ngực mình:



- Ta nghĩ, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu danh chấn bốn phương, Tô Mộng Chẩm Tô công tử đứng đầu quần hùng, tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng, chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy. Ta luôn cho rằng, loại người giống như Tô Mộng Chẩm, trừ khi là chính y muốn chết, nếu không thì không ai có thể giết được y.



Lôi Thuần vẫn chưa muốn dừng:




Lôi Thuần cười, cười rất đơn thuần, nhưng có lẽ vì ánh mắt của nàng vẫn không thay đổi vẻ ưu ấp, khiến người ta cảm thấy nàng vẫn mang chút âu sầu:



- Cho nên, vị khách trong kiệu của chúng ta tối nay mới có thể sống đến bây giờ.



Nàng chỉ vào chiếc kiệu rực rỡ kia, thân thiết nói:



- Cho nên, chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu mới có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa…



Nàng vốn nhu nhược, lúc này lại tỏ ra rất kiên quyết:



- Chúng ta còn chờ thời cơ, để Tô công tử một lần nữa trở thành chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu, chủ nhân duy nhất trong lâu.



Sau đó nàng chợt đổi đề tài, áy náy hỏi Địch Phi Kinh:



- Nhiều chuyện quan trọng như vậy, nhưng ta lại không nói cho huynh biết trước.



Nàng ngập ngừng hỏi:



- Huynh không cảm thấy tức giận sao?



- Những gì cô làm đều đúng.



Địch Phi Kinh giống như không cần suy nghĩ, nói:



- Cô mới là tổng đường chủ, nhất là chuyện quan trọng như vậy, cô không cần phải nói trước với ta.



Lôi Thuần nhìn Địch Phi Kinh, dịu dàng cười một tiếng, dáng vẻ vô cùng cảm kích.



Lúc này, người trong chiếc kiệu rực rỡ kia đột nhiên ho lên một trận, khiến người ta kinh hãi, hơn nữa còn giống như một người bệnh nặng sắp chết, thở ra tất cả hơi còn lại trong người, sau đó mới nói một câu:



- Lời các người nói chưa chắc đã hoàn toàn đứng.



Địch Phi Kinh hơi ngạc nhiên.



Lôi Thuần chớp cặp mắt nghi vấn. Ngay cả lúc bi thiết, thê lương, ánh mắt của nàng vẫn đầy vẻ ưu sầu.



- Ít nhất các người đã nói sai một chuyện.



Người kỳ dị bên trong chiếc kiệu kỳ dị, dùng âm điệu kỳ dị nói:



- Ta là một kẻ tự chuốc lấy thất bại. Ít nhất, ta đã trọng dụng Bạch Sầu Phi, đó là bằng chứng rõ ràng của việc tự chuốc lấy thất bại.