Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 104 : Ôn Nhu tin tưởng hay là

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Ôn Nhu đã tỉnh dậy.



Trước khi Bạch Sầu Phi rời đi, bởi vì sợ hai hán tử này “chiếm tiện nghi”, cho nên đã tiện tay giải khai huyệt đạo của Ôn Nhu.



Vì vậy Ôn Nhu đã nhẹ nhàng tỉnh giấc.



Chuyện thứ nhất, chính là nàng phát hiện mình đang trần truồng.



Nàng kinh hãi, đỏ mặt.



- Đây là chuyện gì?



Nàng xấu hổ kêu lên, nắm lấy khăn trải giường che đậy thân thể, sau đó nhìn thấy Trương Thán cũng có mặt ở đây, liền tức giận nói:



- Ngươi làm gì thế?



Trương Thán lúng ta lúng túng, xoay người đi, sau đó lại xoay về, muốn giải thích với Ôn Nhu.



Đúng lúc Ôn Nhu đang nghĩ cách nhanh nhất mặc áo lót vào, vừa thấy Trương Thán quay đầu lại, liền hô lớn:



- Đừng đừng đừng quay đầu lại! Ngươi mà dám nhìn, ta sẽ móc mắt của ngươi đem cho chim ưng ăn! Hắc Thán Đầu đáng chết, làm gì thế, bản cô nương không giết ngươi...



Lúc này nàng lại cảm thấy vùng ngực hơi đau, giống như từng bị người khác chạm vào, phần da nơi đó cũng đỏ lên.



Nhưng bên dưới… bên dưới hình như không có gì khác thường…



(Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?)



(Bạch Sầu Phi thì sao? Tên rau cải trắng chết tiệt kia đi đâu rồi?)



Cho nên nàng thấy Trương Thán nhanh chóng quay đầu đi giống như nhìn thấy quỷ, nàng vừa nhanh chóng mặc quần áo vào (lạnh quá, lạnh đến tay cũng đông cứng rồi. Thật xấu hổ! Gần đây bởi vì trời quá lạnh, cho nên hôm nay cũng không tắm, bị người khác nhìn thấy như vậy thật là… hiện giờ mà nàng vẫn có tâm tình nghĩ đến những chuyện này), vừa nghiêm nghị hỏi:



- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?



Lời còn chưa hỏi xong, nàng đã phát hiện trên đất có năm cỗ thi thể, trong đó nàng nhận ra được hai cỗ, một người trong số đó còn là hảo hữu của nàng.




- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vương Tiểu Thạch có thể vào thẳng Kim Phong Tế Vũ lâu…



Ôn Nhu vừa mới mặc y phục vào, kêu lên như vậy, chỉ cảm thấy mùi thơm cơ thể xử nữ vừa mới thành thục bị che giấu đi, khiến người ta muốn say.



Trương Thán không chỉ cảm thấy nóng bên tóc mai, trong mắt nhìn thấy làn tóc mây rối loạn của nàng, ánh mắt quyến rũ, trong lòng nghĩ đến thân thể ngọc nhuyễn ôn hương nóng bỏng của nàng, nhất thời cả gương mặt đều nóng lên…



(Nên làm sao nói cho nàng biết?)



(Nên nói cho nàng biết chuyện gì?)



(Nói cho nàng biết, hắn vì nàng mà bị vây tại Lưu Bạch hiên sao?)



(Hay là nói cho nàng biết, Thái Thủy Trạch là vì nàng mà chết, Ngô Lượng cũng vì nàng mà phản bội?)



(Chẳng lẽ lại nói cho nàng biết, đám người Tiểu Thạch Đầu cũng vì cứu nàng nên mới lâm vào trùng vây?)



(Hay là nói cho nàng biết, Bạch Sầu Phi là một kẻ mặt người dạ thú, muốn cưỡng chiếm nàng?)



Nàng sẽ tin tưởng, hay là?



Hắn không biết.



Hắn có lẽ không biết, có nên nói cho nàng biết là hắn yêu nàng hay không…



Hắn thậm chí không biết.



Thái Thủy Trạch có phải cũng thầm yêu Ôn Nhu, cho nên mới không tiếc tính mạng đến cứu nàng…



Tiểu Thạch Đầu có phải cũng ái mộ Ôn Nhu, vì vậy mới không để ý tất cả đến cứu nàng…



Nếu không phải vì yêu, vậy thì vì nghĩa không được hay sao? Chẳng lẽ nam nhân chỉ có nghĩa khí nam nhân, đối với nữ nhân lại không thể?



Còn mình thì sao?



(Vì sao lại đặt cược cả tính mạng như vậy, chỉ vì cứu một kẻ hồ đồ như nàng?)



Ngươi nói sao?



Người khi đang yêu, có phải sẽ làm được bất cứ chuyện gì, hoặc là không thể làm được bất cứ chuyện gì? Có phải chuyện không thể lại đột nhiên biến thành có thể, mà chuyện có thể lại hoàn toàn biến thành không thể?



Tình yêu, rốt cuộc là đau khổ hay ngọt ngào?



Yêu, rốt cuộc có đúng hay không, có đáng hay không…



Ngươi nói sao?