Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 105 : Giết ra trùng vây

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Nàng vẫn đơn thuần như trước, như một ánh chớp, một tia sét.



Đẹp như thế, đẹp đến mức khiến người ta có thể nhẫn nại, có thể chờ đợi, đẹp đến mức mang theo theo một chút ngây thơ, thanh thuần đến mức dường như ngay cả bản thân cái đẹp này cũng trở nên tàn khốc.



Nàng nhìn chiếc kiệu rực rỡ kia, khẽ nở nụ cười đơn thuần và gần gũi, nói:



- Bạch Sầu Phi phản bội ngươi, đây mới thật sự là tự chuốc lấy thất bại.



Người trong kiệu ho lên, ho một lúc lâu, giống như cả tim và phổi đều ho ra ngoài, mới thở hổn hển nói:



- Bạch Sầu Phi xem thường Lục Phân Bán đường không có Lôi Tổn, đây mới là mảnh vẽ thất bại của hắn.



Lôi Thuần cười dịu dàng nói:



- Hắn cũng không nên làm cho Vương Tiểu Thạch phản công quá sớm, đây gọi là sai một li đi một dặm.



Người trong kiệu ho một tiếng, nói:



- Nguyên nhân hắn không nhịn được, đó là sợ nếu chờ đợi tiếp, Vương Tiểu Thạch sẽ ngày càng lớn mạnh. Hắn muốn thừa dịp này giết chết mối họa trong lòng. Đừng quên, Bạch Sầu Phi trên giang hồ đã từng dùng mười mấy tên giả, thất bại mười mấy lần, mới từng bước từng bước, từng bậc từng bậc đi lên, hắn đã không thể thất bại nữa. Hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu thất bại sẽ không đứng dậy được nữa.



Y dừng một chút, giọng nói thê lương:



- Một người đã lớn tuổi, thất bại sẽ không đứng lên được. Ta chính là người như vậy.



Lôi Thuần vui vẻ, hé miệng cười nói:



- Nhưng mà ngươi thất bại, vẫn có có thể đứng lên.



Người trong kiệu khàn giọng nói:



- Đó là bởi vì cô.



Lúm đồng tiền hiện lên thật sâu trên má Lôi Thuần:



- Bởi vì ngươi là Tô Mộng Chẩm.



Nàng dịu dàng và kiên định nói:



- Chỉ có Tô Mộng Chẩm mới là chủ nhân thật sự của Kim Phong Tế Vũ lâu.



Tô Mộng Chẩm trong kiệu ảm đạm nói:



- Vậy rốt cuộc là cô đứng dậy? Hay là ta đứng dậy?



Lôi Thuần nói:



- Ta chỉ biết, cha ta đã thua, nhưng ngươi cũng thất bại, người thắng là Bạch Sầu Phi. Hắn chờ ngươi giải quyết xong cha ta, lập mưu ép Vương Tiểu Thạch rời đi, sau đó phản bội ngươi, còn lại thì có thể từ từ dọn dẹp chúng ta, thôn tính Lục Phân Bán đường. Nhưng hắn không ngờ được Vương Tiểu Thạch lại trở về sớm hơn sự tính, hơn nữa Tượng Tị tháp lại quật khởi nhanh như vậy. Hắn không thể chờ đợi, cho nên muốn lập tức diệt trừ thế lực của Vương Tiểu Thạch.




Lôi Thuần hỏi ngược lại:



- Huynh còn có ý kiến gì không?



- Không có.



- Ta lại giúp kẻ thù giết cha đi báo thù, huynh không phản đối sao?



- Cô mới là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ta đi theo cô, tuyệt đối phục tùng.



- Chuyện này không làm tổn thương đến nguyên tắc trung thành với Lục Phân Bán đường của huynh sao?



- Sau khi Lôi tổng chết, cô đã là người đại biểu cho Lục Phân Bán đường. Huống hồ, không có nguyên tắc mới chính là nguyên tắc của ta.



Lôi Thuần cười, nheo nheo mắt, mí mắt phồng lên, rất yêu kiều cũng rất xinh đẹp.



- Như vậy thì tốt…



Nàng duyên dáng cười:



- Không có nguyên tắc chính là nguyên tắc của huynh…



Sau đó nàng chợt vỗ tay, khẽ cất giọng gọi:



- Dương tổng quản, Dương đường chủ, ngươi còn không ra gặp mặt cố chủ…



Chỉ thấy một người cao gầy, trên trán có nốt ruồi, cử chỉ lịch sự, nho nhã lễ độ, chậm rãi đi về phía trước, nhìn về chiếc kiệu vái thật sâu.



- Tô công tử…



Giọng nói của y khẽ run run.



Trong ánh lửa, khuôn mặt của y mới năm trước còn tuấn tú sáng ngời, hiện giờ đã đầy vẻ tang thương, trải đầy nếp nhăn, giống như chỉ trong một năm y đã già đi hai mươi năm.



Người trong kiệu lại khẽ giật mình. Loại rung động này sinh ra vì kinh hãi, mặc dù rất nhẹ, nhưng loại người giống như Địch Phi Kinh nhất định sẽ nghe được.



Chợt nghe người trong kiệu dài thở dài một tiếng, một lúc sau mới tràn đầy tình cảm gọi một tiếng:



- Vô Tà…



Dương Vô Tà vừa nghe giọng nói này, nhất thời lệ nóng doanh tròng, những chuyện trước kia như bay lướt qua, hàng trăm cảm xúc lẫn lộn trong lòng, đủ loại phồn hoa lần lượt hiện lên trước mắt, lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng:



- Công tử!



oOo