Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 114 : Trừ bỏ cố chấp, tâm cơ bỗng nảy sinh

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Bạch Sầu Phi nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh nhạt, nhưng ánh mắt không hề buông lỏng chút nào:



- Ngươi đã bị thương?



Vương Tiểu Thạch ôm ngực nói:



- Bị thương rất nặng.



Bạch Sầu Phi liếc nhìn đối phương:



- Nhưng còn chưa chết, đúng không?



Vương Tiểu Thạch đau buồn nói:



- Ta giống như bị trúng một mũi tên, mũi tên này lại là do ngươi phát ra. Đó là mũi tên vô hình, thương tâm của ta.



Trong mắt Bạch Sầu Phi không còn ý cười, lại đổi thành oán hận:



- Trên người của ta cũng có tên, trong lòng cũng trúng tên.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Là ngươi đả thương người khác trước.



Bạch Sầu Phi nói:



- Là ngươi đả thương ta trước.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:



- Hả?




Hắn hiểu được vì sao mình lại không thích Tôn Ngư, vì sao mình lại muốn kiếm cớ diệt trừ Tôn Ngư.



Bởi vì Tôn Ngư có phần giống như kẻ đó.



Kẻ đó.



Vương Tiểu Thạch.



Ít nhất, nụ cười kia rất tương tự, cũng không xem trọng, không quan tâm, không để ý.



Hắn hận Vương Tiểu Thạch, bởi vì hắn sợ có ngày Vương Tiểu Thạch sẽ thay thế hắn.



Hắn chí lớn tài cao, hiện giờ cũng có thể xem là quyền cao chức trọng, nhưng hắn vẫn luôn không hài lòng, không vui vẻ, đa nghi và đầy ham muốn. Hắn không giống như Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch mặc dù lưu vong ngàn dặm, lưu lạc chân trời, nhưng vẫn luôn có nhiều quan hệ, có những cơ hội, vui vẻ tự tại, lòng dạ thẳng thắn.



Cho nên Vương Tiểu Thạch vĩnh viễn luôn nở nụ cười, cười rất vui vẻ.



Còn Bạch Sầu Phi lại không cho rằng trên thế gian này có gì đáng cười, trong cuộc đời này có gì đáng để lưu luyến.



Vì vậy hắn hâm mộ Vương Tiểu Thạch, hơn nữa còn đố kỵ với đối phương.



Hắn muốn phá hủy đối phương, ít nhất cũng phải hủy diệt khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia.



Hắn đố kỵ với “thành tựu” của Vương Tiểu Thạch, mặc dù thành tựu của hắn có lẽ còn lớn hơn Vương Tiểu Thạch.



Hắn muốn làm cho khuôn mặt thích cười kia không thể cười được nữa.



Hắn không làm được những gì mà Vương Tiểu Thạch làm được, hắn quyết không để cho một người như vậy có thể sống tiêu dao tự tại, không ham không muốn, nhằm để phản bác thiếu sót trong tính cách bẩm sinh của hắn, đó là tràn đầy tự tư tự lợi, tự đại tự cao.



Trên thì hắn muốn tiêu diệt Tô Mộng Chẩm (nhưng dường như Tô Mộng Chẩm chỉ biến mất chứ chưa chết), dưới thì hắn muốn giết chết Vương Tiểu Thạch (thừa dịp vây cánh của Vương Tiểu Thạch trong kinh thành còn chưa lớn mạnh, tối nay chính là thời điểm quyết một trận tử chiến).