Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 115 : Vạn dặm vẫn một lòng, làm việc thấy tâm cơ

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Bạch Sầu Phi trong lòng quyết định, ngoài miệng lại hỏi:



- Ta lừa ngươi à? Ta chỉ cần giết ngươi chứ không cần lừa ngươi.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Ngươi sẽ không giết Ôn Nhu.



- Ta không giết cô ta?



Bạch Sầu Phi làm ra vẻ kinh ngạc:



- Cô ta có báu vật sao?



Vương Tiểu Thạch nói:



- Nếu như ngươi muốn giết, lúc ở Phát đảng Hoa phủ đã giết rồi. Ngươi không thể giết được. Có câu là “vạn dặm vẫn một lòng”, tính tình và cách làm việc thường ngày của ngươi đã cho thấy tâm cơ. Ngươi và Ôn Nhu có thù gì oán gì? Tại sao ngươi lại muốn giết cô ấy? Ta không tin.



Bạch Sầu Phi sững sốt. Lúc trước tại Phát đảng Hoa phủ, khi Ôn Nhu xuất đao cứu Vương Tiểu Thạch, hắn đã có thể dùng một chỉ giết nàng. Nhưng bởi vì hắn không muốn đối địch với người của Lạc Dương Ôn môn và “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, hay bởi vì tâm tình và lý do nào đó chợt lóe lên, hắn lại không thể ra tay được, cuối cùng đã bỏ qua cho Ôn Nhu.



Ngay lúc này, Vương Tiểu Thạch bỗng nghe được một tiếng gọi véo von từ xa xa:



- Tiểu Thạch Đầu, rau cải trắng, các ngươi đang làm gì thế?



Vương Tiểu Thạch nghe được, trong lòng liền nóng lên, gần như muốn quỳ xuống cảm tạ trời xanh.



Là thật.



Là Ôn Nhu.



Ôn Nhu vẫn chưa chết.



Bạch Sầu Phi cũng không giết nàng.



Trong giây phút này, hắn gần như đã hoàn toàn tha thứ cho Bạch Sầu Phi. Hắn lại dang hai tay ra như muốn hoan hô ôm chầm lấy đối phương.



(Chỉ cần Bạch Sầu Phi không sát hại Tô đại ca, còn có chuyện gì không thể tha thứ?)
Như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.



Mũi tên này được bắn ra ở khoảng cách gần, không thể né tránh, hơn nữa cũng không thể đề phòng người bắn tên.



Càng không ngờ là, mũi tên này bắn về phía Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi đang vui mừng khôn xiết, bỗng nhiên đuôi tên nứt ra, lập tức tách thành một mũi tên khác, bắn thẳng vào ngực Bạch Sầu Phi đang đuổi theo.



Mũi tên ban đầu xuất hiện rất đột ngột, nhưng tên trong tên lại càng ly kỳ hơn.



Hai người đều không đề phòng, đương nhiên cũng không tránh được.



Cho dù hai người tránh kịp, để tránh một mũi tên này, chỉ cần Bạch Sầu Phi xuất chỉ, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ chết; còn nếu Vương Tiểu Thạch phản kích, Bạch Sầu Phi cũng hoàn toàn không giữ nổi tính mạng.



Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, lại xảy ra một biến hóa rất lớn.



Bạch Sầu Phi vẫn luôn không xuất thủ, lúc này lại phát ra chỉ kình, tấn công Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không đánh trả, đột nhiên dừng lại, đá vào một hòn đá trên mặt đất, bắn về phía Bạch Sầu Phi.



Luồng chỉ phong kia của Bạch Sầu Phi không bắn vào Vương Tiểu Thạch, mà là vượt qua người, bắn trúng mũi tên sau lưng hắn.



Mũi tên kia nghiêng qua, nhưng vẫn không dừng lại, đâm vào sườn trái của Vương Tiểu Thạch.



Hòn đá kia của Vương Tiểu Thạch cũng kịp thời ngăn chặn mũi tên bắn về phía lồng ngực Bạch Sầu Phi.



Mũi tên kia bị đá bắn trúng, lập tức lệch hướng, nhưng vẫn bắn vào trên ngực Bạch Sầu Phi.



Hai người giúp nhau ngăn cản một mũi tên chí mạng, giống như có hiểu ngầm từ trước.



Sau đó cục diện đột nhiên biến đổi.



Vương Tiểu Thạch lắc lư tiến lên phía trước vài thước, còn Bạch Sầu Phi lại lảo đảo lui về phía sau mấy trượng.



Hai người đều bị thương nhảy lên, thoạt nhìn giống như hai con điêu và nhạn bị trúng tên bay đi.



Hai người nhảy ra mấy bước, ổn định thân hình, hừ một tiếng, xoay người lại, ôm ngực, sau đó nhìn về phía người bắn tên.