Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 119 : Thành bại hưng vong một phút giây

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Màn kiệu vừa mở ra, trái tim của Vương Tiểu Thạch gần như bay ra ngoài một trượng, vui mừng kêu lên:



- Đại ca!



Màn kiệu vén lên, Tô Mộng Chẩm trước tiên cũng không nhìn Bạch Sầu Phi, Lôi Thuần, Địch Phi Kinh, hay là bất kỳ người nào khác…



Người đầu tiên y nhìn thấy, nhìn được cũng chính là Vương Tiểu Thạch.



Vừa nhìn thấy vị huynh đệ này của mình, y liền mỉm cười.



Y cũng đã quên mất bao lâu chưa từng nở nụ cười thật sự, thậm chí cho rằng mình đã quên cách cười như thế nào.



- Tiểu Thạch Đầu!



Nhưng nụ cười của y vừa hiện lên liền ngưng lại.



- Đệ làm sao vậy?



Y kinh ngạc hỏi:



- Tại sao ngũ quan đều chảy máu?



Màn kiệu vừa vén lên, Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy mình giống như bị gãy cánh, hoàn toàn rơi xuống trong hầm băng.



Một sự sợ hãi sâu sắc đánh vào lo lắng trước giờ, vướng mắc lớn lao và bóng đen vô tận trong lòng hắn.



Tô… Mộng… Chẩm… chưa chết!



Y đã trở về!



Màn kiệu được vén lên, giống như mở cửa ra, một thế giới khác xuất hiện trước mắt.



Vương Tiểu Thạch vừa nghe cũng ngỡ ngàng. Hắn dùng tay vuốt lên chóp mũi một cái, trông thấy bàn tay đều là máu.



Lúc này Hà Tiểu Hà lấy ra một tấm gương, đưa cho Vương Tiểu Thạch nhìn vào, mới biết từ tai, mắt, mũi, miệng của mình đều rỉ ra tơ máu.



Hắn ngẩn ra, nhưng dù sao cũng là một người am hiểu y lý, lúc này mới hiểu được. Đầu tiên trên lưng mình trúng một mũi tên, lại nhìn thấy Tô Mộng Chẩm còn sống, vui mừng quá độ, huyết khí dâng trào, lại quên tập trung tinh thần đè nén, đến nỗi máu chảy ngược, ngũ quan trào máu mà vẫn không hay.



Hắn lập tức nói:



- Chuyện này không quan trọng. Đại ca, có thể nhìn thấy huynh, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.



- Đúng vậy.



Tô Mộng Chẩm thở dài nói:



- Có thể gặp lại thật không dễ dàng.



Vương Tiểu Thạch vẫn đang hưng phấn:



- Nhưng chúng ta vẫn gặp nhau.



- Đúng vậy.



Giọng nói của Tô Mộng Chẩm cũng trở nên kích động:




- Ngươi…



Hắn muốn xông đến ngăn cản.



Bạch Sầu Phi lập tức chắn đường, lại nhanh chóng dặn dò hai tên thủ hạ của hắn:



- Mau đi!



Nhưng Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát cũng không lập tức đi ngay. Lợi Tiểu Cát lại hỏi:



- Còn Trương Thán thì sao? Thái Thủy Trạch thì sao? Cần giết hay là bắt giữ?



Bạch Sầu Phi nói:



- Hai tên vô dụng kia à? Giết không cần nương tay!



Đến lúc này, đến mức này, Bạch Sầu Phi mặc dù đang gặp khó khăn, mấy mặt có địch, nhưng chiến ý vẫn dồi dào, đấu chí vẫn ngoan cường.



Chu Như Thị cũng hỏi một câu:



- Có cần mời cả “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt trong Hồng lâu ra không?



Bạch Sầu Phi vẫn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Vương Tiểu Thạch, dặn dò:



- Ngay cả “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh cũng đã đến, Diệp Thần Du nào có thể ngồi yên? Bảo Tường Ca Nhi đi mời nhanh!



Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát đồng thanh đáp:



- Rõ!



Sau đó bọn họ cùng nhau ra tay.



Cùng nhau tấn công Bạch Sầu Phi.



Cùng nhau đánh vào sau lưng hắn.



Thành bại hưng vong một phút giây. Chỉ trong chốc lát, Bạch Sầu Phi đã từ tư thế của kẻ thắng lợi, liên tục gặp khó khăn, nhiều lần bị đả kích, hơn nữa còn bị Tượng Tị tháp và Lục Phân Bán đường giáp công, hai mặt thụ địch, đại địch số một Vương Tiểu Thạch và và thủ lĩnh của phe đối địch cùng nhau giết vào đại bản doanh của mình, cộng thêm cừu nhân mà mình e ngại nhất là Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết, lại xuất hiện trước mắt, mà hai đại ái tướng Lương Hà và Tôn Ngư lại đồng loạt phản bội. Bạch Sầu Phi hiện giờ, chẳng những tứ bề khốn đốn mà còn là thập diện mai phục, giống như một con đường chết.



Nhưng Bạch Sầu Phi vẫn ngoan cường.



Hắn không nhận thua, hắn còn muốn chiến đấu.



Nhưng không ngờ, hắn vừa ra lệnh phản công, trong tứ đại hộ pháp “Cát Tường Như Ý” bên cạnh lại có hai người đánh lén hắn.



Bạch Sầu Phi là kẻ chuyên đánh lén người khác, hiện giờ lại năm lần bảy lượt bị người bên cạnh ám toán, trong lòng hắn có tư vị gì?



Ngươi nói sao?



Trước tiên phải tránh được kiếp này rồi hãy nói.



Những kiếp nạn gặp phải trong đời, trước tiên phải vượt qua được, nếu như không vượt qua được, vậy thì chẳng có gì cần nói.



Nhưng hôm đó, chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu là Tô Mộng Chẩm, bởi vì sự phản bội của kẻ được y trọng dụng và một tay đề bạt là Bạch Sầu Phi mà chịu hết khổ cực, vẫn bình tĩnh ngồi trong kiệu sau rèm, cặp mắt nửa lam nửa lục giống như đã nhìn thấu thành bại trong khoảnh khắc, hưng vong trong nháy mắt, hiện giờ chỉ bình yên ung dung ngồi trong trướng, chẳng để ý đến giang sơn nho nhỏ trước mắt, người trước hi sinh, người sau tiếp bước.